TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Sống lại (1)

"Phụ thân, thuốc đã sắc xong rồi."

Nhìn phụ thân vốn luôn ôn hòa nho nhã giờ đây lại nằm trên giường với gương mặt xám xịt, Đôi mắt hạnh của Đinh Dao ngấn nước tràn đầy nỗi buồn. Nàng cúi đầu giấu đi mọi cảm xúc, nhanh bước vài bước, đặt bát thuốc xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh, rồi cố sức đỡ phụ thân dậy, gọi người hầu mang thêm vài chiếc gối mềm để kê sau lưng ông.

"Dao Nhi..."

Cha Đinh mở đôi mắt đã đυ.c ngầu, nhìn đứa con gái xinh đẹp của mình, trong mắt tràn đầy sự không nỡ. Ông hiểu rõ tình trạng sức khỏe của bản thân, chỉ là cố gắng duy trì chút hơi tàn mà thôi. Nhưng tấm lòng hiếu thảo của con gái, ông không nỡ từ chối, cố gắng uống hết bát thuốc mà con gái tự tay sắc.

"Phụ thân, đại phu đã đổi thuốc mới cho phụ thân rồi, nhất định sẽ giúp phụ thân khỏe lại. Phụ thân nằm xuống nghỉ thêm một lát nhé..."

Đặt bát thuốc rỗng xuống, Đinh Dao cố gắng kiềm chế cảm xúc, miệng không ngừng lẩm bẩm, chẳng biết là đang an ủi phụ thân hay tự an ủi bản thân. Thực ra, mấy vị đại phu giỏi nhất trong phủ đều lắc đầu thở dài, khuyên nên sớm lo liệu hậu sự, nhưng Đinh Dao không cam lòng từ bỏ. Từ khi mẫu thân mất sớm, nàng chỉ còn lại phụ thân là người thân duy nhất.

Năm nay phụ thân mới ngoài ba mươi, vậy mà đã mắc trọng bệnh, các đại phu đều nói thuốc thang vô ích. Dù từ nhỏ cô đã rất thích y thuật, nhưng chỉ lén đọc vài quyển sách y, vì phụ thân rất phản đối. Hơn nữa, ngay cả những danh y còn bó tay, thì chút kiến thức y học nông cạn nàng học được cũng chỉ đủ sắc vài thang thuốc theo đơn. Dù nàng có không cam lòng thế nào cũng đành bất lực.

Khi Đinh Dao định đắp chăn cho phụ thân, ông lại khẽ xua tay.

"Phụ thân muốn ra sân phơi nắng một chút."

Ông không muốn ngủ nữa, đã nằm trên giường đủ lâu rồi, sau này sẽ còn nhiều thời gian để ngủ, nhưng cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp, hoa nở rực rỡ thế này lại khó có cơ hội thưởng thức. Nghe phụ thân nói vậy, Đinh Dao khẽ khựng lại, nghiêng đầu cắn nhẹ môi dưới.

"... Vậy để con buộc tóc cho phụ thân."

Nàng cố giữ giọng nói bình tĩnh, cẩn thận buộc lại mái tóc đã bạc đi vì bệnh tật của phụ thân, rồi gọi người hầu đến khiêng ông ra sân.

Bên ngoài nắng rất đẹp, nhưng Đinh Dao lại chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.



"Đinh Dao, phụ thân con đã an táng rồi, sản nghiệp lớn thế này cũng phải có người quản lý. Con là con gái, không tiện đâu. Nhưng con yên tâm, các trưởng lão trong tộc sẽ giúp con..."

"Đúng vậy, mọi chuyện đã sắp xếp xong cả, con là con gái thì cứ ở lại hậu viện là được..."

Dù những người này vẫn đang cười nói với nàng , nhưng Đinh Dao cảm nhận rõ sự tham lam ẩn sau những khuôn mặt ấy. Phụ thân chỉ có mỗi nàng là con gái, trên không anh, dưới không em. Dù trước đây nàng có tài giỏi đến đâu, thì xã hội này vẫn bất công với nữ giới. Khi phụ thân không còn, sản nghiệp này trở thành miếng mồi béo bở, những khuôn mặt từng nịnh bợ nàng lập tức thay đổi.

"Những người này chỉ dựa vào việc trong nhà không có nam nhân, tiểu thư nên sớm tính toán đi."

Bà vυ" chăm sóc Đinh Dao từ nhỏ lo lắng nhìn nàng. Tiểu thư nhà bà là thiên kim của tri phủ, từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực. Dù phu nhân mất sớm, lão gia cũng không tái giá, chỉ nạp hai tiểu thϊếp.

7

0

2 tháng trước

10 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.