TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Ông đã nhận ra, Trần Phượng Mai không hề đối xử với Lâm Tương Nghi tốt hơn Lâm Tuệ Tuệ như bà ta thể hiện, thậm chí ngay cả đối xử công bằng cũng không làm được!

Hôm nay ông vẫn luôn quan sát Trần Phượng Mai, muốn xem có phải như vậy không. Không ngờ lại bị bà ta dùng vài ba câu dắt đi.

Tim Lâm Sơn đập mạnh, ánh mắt hơi trầm xuống.

Trần Phượng Mai chú ý đến ánh mắt của Lâm Sơn, sắc mặt có chút không tự nhiên, trong lòng lẩm bẩm.

Không phải lão già chết tiệt này đã nhìn ra bà ta cố ý chia rẽ đấy chứ?

“Con nói linh tinh gì thế? Ai muốn mắng con, phạt con.” Lâm Sơn đối mặt với vẻ mặt như cười như không của Lâm Tương Nghi, rất chột dạ, vội vàng nghiêm mặt nói: “Cha chỉ muốn hỏi con, hôm nay con đi thành phố với thằng nhóc nhà họ Tạ mua những gì?”

“Nhiều lắm ạ, quần áo, giày dép, váy vóc, còn có nhiều phích nước nóng, kem đánh răng, bột đánh răng, kem tuyết hoa, bình giữ nhiệt...” Lâm Tương Nghi không có ý định che giấu, cuối cùng nói: “Đúng rồi, cha, con còn mua cho cha một chiếc áo.”

Lâm Sơn đang định hỏi cô những bộ quần áo và giày dép đó tốn bao nhiêu tiền, vừa nghe Lâm Tương Nghi còn mua áo cho ông, sự chú ý lập tức chuyển hướng, kinh ngạc nói: “Con mua áo cho cha? Áo gì?”

“Cha đợi chút, con đi lấy xuống.” Lâm Tương Nghi quay đầu chạy lên lầu.

Lâm Sơn nhìn mà tim đập thình thịch: “Đừng chạy, con đi chậm thôi, áo lại không chạy mất!”

Con nhóc thối tha chạy nhanh thế, chuyện mang thai không phải là lừa ông đấy chứ?

Trần Phượng Mai: “...” Từ khi nào Lâm Sơn nóng nảy lại biết quan tâm người khác thế?

“Này, chính là chiếc áo ba lỗ này.” Lâm Tương Nghi từ trên lầu xuống, cầm chiếc áo ba lỗ ướm lên người Lâm Sơn.

Lâm Sơn không ngờ Lâm Tương Nghi thật sự mua áo cho ông, lòng đầy vui sướиɠ, khóe miệng sắp nhếch đến mang tai, vui mừng hỏi: “Thế nào? Có đẹp không?”

“Đương nhiên là đẹp rồi.” Lâm Tương Nghi nói: “Con nhìn một cái đã thấy rất hợp với cha, liền mua luôn!”

“Ha ha ha ha ha!” Lâm Sơn cười sang sảng: “Cha nhìn cũng thấy khá hợp với cha, bao nhiêu tiền thế?”

“Sáu tệ.” Lâm Tương Nghi nói, thực tế là ba tệ.

“Ôi trời, đắt thế à?” Trần Phượng Mai cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, kinh ngạc nói: “Lão Lâm, kiểu áo ba lỗ này không phải ông có mấy chiếc rồi sao? Có cái là tôi mua cho ông, có cái là tôi may cho ông. Áo thành phẩm nhiều nhất cũng chỉ một tệ. Cái này nhìn cũng không khác gì, sao lại đắt nhiều thế?”

“Vậy có thể giống nhau sao? Chất lượng đều không giống nhau được chưa? Những cái dì mua đều không tốt lắm. Tôi thấy cha tôi mặc chưa được bao lâu đã rách rồi. Lưng ông ấy nổi nhiều nốt đỏ như vậy, tôi nghi ngờ chính là do loại vải đó gây ra!” Lâm Tương Nghi liền giành lời nói.

Trần Phượng Mai: [Mẹ kiếp nhà mày nói bậy, những bộ quần áo đó chất lượng đúng là không tốt, nhưng lão già chết tiệt nổi nốt đỏ mà cũng đổ tại quần áo được à?]

1

0

1 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.