TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26

Bây giờ Trần Phượng Mai và Lâm Tuệ Tuệ đều ở đây, ông cũng không tiện hỏi, chỉ nói: “Vậy con cẩn thận chút, đừng để mệt quá. Thằng nhóc nhà họ Tạ có xe đạp phải không? Bảo nó chở con đi, đồ nặng đều để nó xách...”

“Biết rồi, lằng nhằng quá.” Lâm Tương Nghi không kiên nhẫn nói.

Lâm Sơn nhịn rồi lại nhịn, thầm nghĩ bây giờ là thời kỳ đặc biệt của cô, ông không chấp nhặt với cô. Đợi qua một thời gian, cô còn dám hỗn láo như vậy, xem ông có đánh chết cô không.

Nghĩ vậy, Lâm Sơn móc túi, lấy ra một xấp tiền và tem phiếu, ném tới trước mặt Lâm Tương Nghi đối diện, giọng không vui nói: “Tuy người ta hào phóng, nhưng trước khi cưới không được dùng tiền của người ta.”

Lâm Tương Nghi nhặt tiền trên bàn lên, ước chừng khoảng hai trăm tệ. Cô lập tức tươi cười rạng rỡ: “Cảm ơn cha!”

Lâm Sơn tưởng cô sẽ giận dỗi với ông, không nhận số tiền này.

Không ngờ cô lại nhận tiền nhanh gọn như vậy, thái độ còn thay đổi một trăm tám mươi độ.

Ông có chút vui vẻ, trên mặt vẫn tỏ vẻ ghét bỏ: “Thấy tiền là sáng mắt!”

Lâm Tương Nghi chính là thấy tiền sáng mắt.

Thấy tiền của cha cô mà không sáng mắt, chẳng lẽ phải như trước đây, để mẹ con Trần Phượng Mai hưởng lợi sao?

Mẹ con Trần Phượng Mai trơ mắt nhìn hai cha con Lâm Sơn đấu khẩu. Tính tình Lâm Sơn nóng nảy, không những không tức giận mà còn đưa tiền cho Lâm Tương Nghi.

Đây còn là Lâm Sơn mà họ biết sao?

Lâm Tuệ Tuệ đã có chút ăn không vào. Sáng nay cô ta vốn định dỗ Lâm Sơn trả lại “tam chuyển nhất hưởng” cho cô ta. Dỗ không thành thì thôi, bây giờ Lâm Sơn lại còn đưa tiền cho Lâm Tương Nghi sắm sửa của hồi môn.

Của hồi môn cô ta tự sắm đều là tiền của cô ta bỏ ra mua, Lâm Sơn không hề cho cô ta tiền!

Trần Phượng Mai cũng mất cân bằng, cười nói: “Đúng vậy, tuy những thứ sắm sửa đều là đồ dùng hàng ngày, nhưng đều phải mang về nhà chồng, cũng coi như là của hồi môn, không thể để nhà trai chi tiền được. Trước đây Tuệ Tuệ đi cùng Định Viễn, đều là tự con bé bỏ tiền ra. Định Viễn muốn giúp nó trả, nó cũng không cần.”

Đây là đang ám chỉ Lâm Tuệ Tuệ tự bỏ tiền ra.

Lâm Sơn chỉ gật đầu tán thành, rồi không nói gì thêm nữa.

Trần Phượng Mai và Lâm Tuệ Tuệ như đấm vào bịch bông, tức chết đi được.

Hai mẹ con quên mất, Lâm Tuệ Tuệ có việc làm có thu nhập, còn Lâm Tương Nghi thì không. Trong khả năng của mình, chắc chắn Lâm Sơn sẽ ưu tiên trợ cấp cho Lâm Tương Nghi chứ không phải Lâm Tuệ Tuệ.

Ăn sáng xong, Lâm Sơn và Lâm Tuệ Tuệ đều đi làm. Lâm Tương Nghi về phòng thu dọn một chút thì Tạ Thanh Tiêu đã đến ngoài cửa gọi cô.

Trần Phượng Mai vừa rửa bát xong, thấy Lâm Tương Nghi ra ngoài cũng đi theo ra nhìn một cái.

Thấy Lâm Tương Nghi ngồi lên yên sau xe Tạ Thanh Tiêu, hai người dần biến mất ở cuối con đường nhỏ, l*иg ngực bà ta sủi bọt chua lè.

7

0

1 tháng trước

16 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.