TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25

Lâm Tuệ Tuệ cũng đã dậy, gọi “cha” một cách tủi thân và đáng thương, giải thích với Lâm Sơn thuốc không phải do cô ta bỏ. Cô ta nói lát nữa sẽ tìm Lâm Tương Nghi nói chuyện rõ ràng, giải tỏa hiểu lầm.

Lâm Sơn nhìn thấy Lâm Tuệ Tuệ hiểu chuyện và Trần Phượng Mai hiền thục đảm đang, còn tức giận gì nữa. Sắc mặt ông dịu lại. Đến lúc Lâm Tương Nghi dậy, ông và mẹ con Trần Phượng Mai đã nói nói cười cười, hòa thuận vô cùng.

“Chào buổi sáng, có chuyện gì mà vui thế ạ?” Giọng nói như cười như không của Lâm Tương Nghi cắt ngang bầu không khí vui vẻ của gia đình này.

Ánh mắt Lâm Sơn nhìn thấy khuôn mặt không biểu cảm của Lâm Tương Nghi, vô cớ nảy sinh cảm giác chột dạ, nụ cười trên mặt thu lại một chút.

Trần Phượng Mai và Lâm Tuệ Tuệ thấy vậy, thầm tức giận.

Trần Phượng Mai cố nặn ra một nụ cười: “Tương Nghi dậy rồi à? Mau ngồi xuống, có để phần bữa sáng cho con đấy, dì đi lấy bát cho con.”

Nói xong, bà ta định đi vào bếp.

Trước đây, nếu Lâm Sơn thấy Trần Phượng Mai bận rộn ngược xuôi mà Lâm Tương Nghi không làm việc gì, ông chắc chắn sẽ sa sầm mặt mày mắng chửi Lâm Tương Nghi.

Huống chi là để Trần Phượng Mai lấy bát cho Lâm Tương Nghi. Lâm Tương Nghi không có tay có chân hay sao?

Trần Phượng Mai tính toán như vậy. Không ngờ bà ta đã đi ra ngoài rồi mà vẫn chưa nghe thấy tiếng Lâm Sơn, ngược lại là giọng nói không khách khí của Lâm Tương Nghi truyền đến: “Vậy cảm ơn dì nhé, dì Trần.”

Trần Phượng Mai chỉ có thể nghiến răng đi lấy bát.

“Chị.” Lâm Tuệ Tuệ gắp một cái bánh bao muốn đưa cho Lâm Tương Nghi, vẻ mặt mang theo chút lấy lòng, dịu dàng nói: “Những chuyện đó thật sự không phải em làm. Lát nữa chúng ta tìm một chỗ, ngồi xuống nói chuyện rõ ràng được không...”

“Không được!” Lâm Tương Nghi tránh cái bánh bao của cô ta, vẻ mặt không che giấu được sự ghét bỏ: “Ai là chị của cô? Mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi. Dù cha tôi có cưới mẹ cô thì cô cũng không phải do cha tôi sinh ra. Làm ơn đừng gọi bừa!”

“Chuyện này...” Lâm Tuệ Tuệ cắn răng, tủi thân nhìn Lâm Sơn.

Sắc mặt Lâm Sơn thoáng qua một chút tức giận. Lâm Tương Nghi lạnh nhạt liếc qua, Lâm Sơn lại cứng rắn nuốt lời quát mắng định nói vào bụng.

Ông quay đầu nhận lấy cái bánh bao trong tay Lâm Tuệ Tuệ, cắn một miếng lớn, hừ một tiếng giọng không đủ khí lực, an ủi Lâm Tuệ Tuệ nói: “Nó không ăn thì cha ăn!”

Lâm Tuệ Tuệ: “...”

“Hôm nay con định đi mua đồ với thằng nhóc nhà họ Tạ à?” Một lúc sau, Lâm Sơn làm như vô tình hỏi Lâm Tương Nghi.

“Vâng.” Lâm Tương Nghi đáp. Trần Phượng Mai bưng bát tới, cô múc một bát cháo, uống một ngụm nhỏ, lại cầm một cái bánh bao lên ăn.

Lâm Sơn liếc nhìn bụng dưới của cô. Hôm qua ông vốn định đợi nhà họ Tạ về rồi hỏi cô có thật sự mang thai không.

Sau đó vì cãi nhau với Trần Phượng Mai nên ông ra ngoài, không hỏi được.

6

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.