0 chữ
Chương 23
Chương 23
Rõ ràng Phó Ngụy trong ấn tượng trước kia là một người mặt dày mày dạn, đã ngang ngược bá đạo còn hay ức hϊếp người khác, chỉ cần bắt được cơ hội sẽ lập tức táy máy chân tay với cô, ăn nói cợt nhả, còn thích hôn trộm cô.
So với dáng vẻ đoan chính bây giờ cứ như hai người trái ngược.
Lâm Tuyết Hà đoán anh sẽ mượn cơ hội táy máy chân tay với cô, nhưng Phó Ngụy thậm chí còn không chạm vào tay của cô.
Trước kia Lâm Tuyết Hà chê anh giống như miếng dán da trâu muốn ném cũng không ném được, nhưng khi anh không chủ động chạm vào mình thì trong lòng cô lại cảm thấy có chút khó chịu và thất vọng khó tả.
Trong lòng cô như bị kim châm, kìm lòng không được cảm thấy lo lắng.
Sau khi sống lại, giữa cô và Phó Ngụy không còn quá khứ dây dưa với nhau mười mấy năm dài đằng đẵng, liệu hai người có còn tình cảm sâu nặng như vậy nữa không? Để Phó Ngụy cưới được cô dễ dàng như vậy, liệu hai người vẫn sẽ cùng nhau đi tới cuối được chứ?
Một nỗi muộn phiền dâng lên trong lòng cô.
Sau khi nhận ra nỗi lo lắng của mình, Lâm Tuyết Hà tự dặn lòng phải dừng lại, tật xấu hay sầu lo này của cô là do hoàn cảnh gia đình tạo thành, cha mẹ sống u uất khép mình, cả ngày chỉ biết lo lắng, lo lắng sinh ba đứa con gái không thể ngẩng cao đầu, lo lắng bị người khác cười nhạo…
Cả gia đình cô đều dễ dàng lo lắng sợ sệt, không đủ tự tin, sợ hãi đứng ra. Sau khi ý thức được điểm này, Lâm Tuyết Hà vẫn luôn nỗ lực thay đổi.
Quá khứ gặp nhiều trắc trở như vậy, không phải cô đều kiên cường vượt qua đấy sao?
Cô tự nói với chính mình, những lo lắng này đều không cần thiết. Cô phải ngoan cường sống sót như cỏ dại, cho dù gặp phải hoàn cảnh nào cũng phải sống thật tốt mỗi ngày.
Không nghĩ về những thứ được hay mất đó nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngụy và nở một nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân.
Phó Ngụy sững sờ tại chỗ.
“Tuyết Hà! Tuyết Hà! Đúng là cô rồi, Tuyết Hà!”
“Tối hôm qua cô đã đi đâu? Cô khiến chúng tôi sợ muốn chết!” Tạ Anh Tử và mấy người khác đang chuẩn bị ra ngoài tìm Lâm Tuyết Hà. Khi thấy Lâm Tuyết Hà đã trở lại, cả nhóm vội vã chạy chậm tới.
Mặt của cô ta trắng bệch, vốn là Tần Y dẫn bọn họ ra ngoài tìm người, nhưng chủ nhiệm xuống xưởng kiểm tra nên bà ấy đi ứng phó với chủ nhiệm rồi. Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, nói là muốn tìm người nhưng lại trì hoãn hơn nửa ngày vẫn chưa ra khỏi nhà máy, bọn họ biết đi đâu tìm bây giờ?
Thay vì nói bọn họ không muốn tìm, chẳng bằng nói rằng bọn họ không dám đối mặt với Lâm Tuyết Hà thì hơn.
Tối hôm qua, trong đầu Tạ Anh Tử đã ảo tưởng vô số lần về tình trạng bi thảm của Lâm Tuyết Hà, cô ta rất sợ!
Nhưng bây giờ nhìn thấy Lâm Tuyết Hà, bốn người nhìn dò xét Lâm Tuyết Hà một phen và phát hiện dường như cô ấy chẳng có gì bất thường, bên cạnh còn có một người đàn ông cao lớn trông lạ hoắc.
“Tuyết Hà, cô… cô về rồi à?” Châu Giai Giai quét mắt về phía Lâm Tuyết Hà, lúc nhìn thấy Phó Ngụy bên cạnh cô thì sững sờ.
Sau đó cô ta còn tranh thủ đe dọa: “Tuyết Hà, cả đêm qua cô không về, chủ nhiệm đang tìm cô đấy, nếu cô không có một lời giải thích thì sẽ bị sa thải ngay!”
Lâm Tuyết Hà nhìn về phía Châu Giai Giai và ba người phụ nữ với ba vẻ mặt khác nhau trước mắt, tức khắc cười lạnh mấy tiếng: “Tại sao tôi lại cả đêm không về, không phải mấy người rõ ràng nhất sao?”
So với dáng vẻ đoan chính bây giờ cứ như hai người trái ngược.
Lâm Tuyết Hà đoán anh sẽ mượn cơ hội táy máy chân tay với cô, nhưng Phó Ngụy thậm chí còn không chạm vào tay của cô.
Trước kia Lâm Tuyết Hà chê anh giống như miếng dán da trâu muốn ném cũng không ném được, nhưng khi anh không chủ động chạm vào mình thì trong lòng cô lại cảm thấy có chút khó chịu và thất vọng khó tả.
Trong lòng cô như bị kim châm, kìm lòng không được cảm thấy lo lắng.
Sau khi sống lại, giữa cô và Phó Ngụy không còn quá khứ dây dưa với nhau mười mấy năm dài đằng đẵng, liệu hai người có còn tình cảm sâu nặng như vậy nữa không? Để Phó Ngụy cưới được cô dễ dàng như vậy, liệu hai người vẫn sẽ cùng nhau đi tới cuối được chứ?
Sau khi nhận ra nỗi lo lắng của mình, Lâm Tuyết Hà tự dặn lòng phải dừng lại, tật xấu hay sầu lo này của cô là do hoàn cảnh gia đình tạo thành, cha mẹ sống u uất khép mình, cả ngày chỉ biết lo lắng, lo lắng sinh ba đứa con gái không thể ngẩng cao đầu, lo lắng bị người khác cười nhạo…
Cả gia đình cô đều dễ dàng lo lắng sợ sệt, không đủ tự tin, sợ hãi đứng ra. Sau khi ý thức được điểm này, Lâm Tuyết Hà vẫn luôn nỗ lực thay đổi.
Quá khứ gặp nhiều trắc trở như vậy, không phải cô đều kiên cường vượt qua đấy sao?
Cô tự nói với chính mình, những lo lắng này đều không cần thiết. Cô phải ngoan cường sống sót như cỏ dại, cho dù gặp phải hoàn cảnh nào cũng phải sống thật tốt mỗi ngày.
Không nghĩ về những thứ được hay mất đó nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngụy và nở một nụ cười rạng rỡ như hoa mùa xuân.
“Tuyết Hà! Tuyết Hà! Đúng là cô rồi, Tuyết Hà!”
“Tối hôm qua cô đã đi đâu? Cô khiến chúng tôi sợ muốn chết!” Tạ Anh Tử và mấy người khác đang chuẩn bị ra ngoài tìm Lâm Tuyết Hà. Khi thấy Lâm Tuyết Hà đã trở lại, cả nhóm vội vã chạy chậm tới.
Mặt của cô ta trắng bệch, vốn là Tần Y dẫn bọn họ ra ngoài tìm người, nhưng chủ nhiệm xuống xưởng kiểm tra nên bà ấy đi ứng phó với chủ nhiệm rồi. Bọn họ vẫn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào, nói là muốn tìm người nhưng lại trì hoãn hơn nửa ngày vẫn chưa ra khỏi nhà máy, bọn họ biết đi đâu tìm bây giờ?
Thay vì nói bọn họ không muốn tìm, chẳng bằng nói rằng bọn họ không dám đối mặt với Lâm Tuyết Hà thì hơn.
Tối hôm qua, trong đầu Tạ Anh Tử đã ảo tưởng vô số lần về tình trạng bi thảm của Lâm Tuyết Hà, cô ta rất sợ!
“Tuyết Hà, cô… cô về rồi à?” Châu Giai Giai quét mắt về phía Lâm Tuyết Hà, lúc nhìn thấy Phó Ngụy bên cạnh cô thì sững sờ.
Sau đó cô ta còn tranh thủ đe dọa: “Tuyết Hà, cả đêm qua cô không về, chủ nhiệm đang tìm cô đấy, nếu cô không có một lời giải thích thì sẽ bị sa thải ngay!”
Lâm Tuyết Hà nhìn về phía Châu Giai Giai và ba người phụ nữ với ba vẻ mặt khác nhau trước mắt, tức khắc cười lạnh mấy tiếng: “Tại sao tôi lại cả đêm không về, không phải mấy người rõ ràng nhất sao?”
6
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
