0 chữ
Chương 5
Chương 5
Đúng như dự đoán, từ phía sân xa xa đột nhiên có tiếng thét chói tai, vang đến mức cả thôn đều nghe thấy: “Lê của tao! Mất một quả lê của tao rồi! Đứa nào ăn trộm lê của tao, tao gϊếŧ! Tao gϊếŧ nó!”
Nghe thì có vẻ vô lý, chỉ vì một quả lê mà làm như muốn gϊếŧ người, nhưng ở cái thời buổi này chuyện đó hoàn toàn có thể.
Bây giờ là năm 1967, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thực hiện chế độ tập thể hóa đất nông nghiệp. Nông dân trở thành thành viên trên cơ sở tự nguyện, cùng nhau làm việc và cùng nhau nhận thù lao.
Tuy nhiên, mỗi nhà vẫn được chia một mảnh vườn nhỏ để tự trồng thêm rau củ, phòng khi hợp tác xã chia lương thực không đủ ăn.
Để tận dụng đất trồng lương thực, hầu hết cây ăn quả lâu năm trong làng đều đã bị chặt bỏ.
Chỉ riêng nhà họ Tống còn giữ lại được một cây lê trong sân nhà cũ. Cây lê sai trĩu quả, quả nào quả nấy mọng nước giòn ngọt.
Giữa trời nóng nực thế này, xã viên nào đi qua cũng phải thèm thuồng nuốt nước miếng.
Nhưng bà Tống nhất quyết không cho ai một quả nào.
Ngày nào bà ta cũng đếm đi đếm lại, trên cây có tổng cộng 72 quả.
72 quả lê đó là để dành riêng cho cô con gái út của bà ta, Tống Thanh Ngọc, người đang bị ho suyễn để ăn cho nhuận họng, giữ gìn sức khỏe.
Cậu bé Cẩu Đản thấy mẹ ngất đi nên đã mím môi mím lợi từ bên phía nhà mình lén lút hái trộm một quả.
Cậu bé không hề biết rằng quả lê này đã châm ngòi cho một trận đại chiến trong nhà.
“Cẩu Đản! Mày dám ăn trộm lê của bà à! Mày có biết cô út của mày bị bệnh, phải dựa vào mấy quả lê này để chữa bệnh, để giữ mạng không hả?”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh.
Bà Tống tay cầm chổi hùng hổ từ ngoài xông vào.
Thấy Cẩu Đản đang cầm quả lê chạy từ giếng nước về phía buồng phía tây, bà ta vung chổi lên quất thẳng vào mông cậu bé.
Tô Hướng Vãn từ trước đến nay ghét nhất là ai đánh trẻ con, huống hồ bà Tống ra tay vô cùng ác độc.
Cậu bé Cẩu Đản mới lên sáu, nhà nghèo không có vải may quần áo, vẫn còn mặc chiếc quần thủng đũng.
Cây chổi của bà Tống vung lên, tiếng "vυ"t" khô khốc vang lên để lại trên mông cậu bé một vệt máu đỏ ửng rồi lại thêm vài vệt nữa chồng lên nhau.
Tô Hướng Vãn lao ra khỏi giường, một tay giữ lấy con, tay kia chụp lấy cây chổi trong tay bà Tống, ánh mắt cô sắc lạnh: “Bà thử động vào con tôi lần nữa xem?”
Nghe thì có vẻ vô lý, chỉ vì một quả lê mà làm như muốn gϊếŧ người, nhưng ở cái thời buổi này chuyện đó hoàn toàn có thể.
Bây giờ là năm 1967, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa thực hiện chế độ tập thể hóa đất nông nghiệp. Nông dân trở thành thành viên trên cơ sở tự nguyện, cùng nhau làm việc và cùng nhau nhận thù lao.
Tuy nhiên, mỗi nhà vẫn được chia một mảnh vườn nhỏ để tự trồng thêm rau củ, phòng khi hợp tác xã chia lương thực không đủ ăn.
Để tận dụng đất trồng lương thực, hầu hết cây ăn quả lâu năm trong làng đều đã bị chặt bỏ.
Chỉ riêng nhà họ Tống còn giữ lại được một cây lê trong sân nhà cũ. Cây lê sai trĩu quả, quả nào quả nấy mọng nước giòn ngọt.
Nhưng bà Tống nhất quyết không cho ai một quả nào.
Ngày nào bà ta cũng đếm đi đếm lại, trên cây có tổng cộng 72 quả.
72 quả lê đó là để dành riêng cho cô con gái út của bà ta, Tống Thanh Ngọc, người đang bị ho suyễn để ăn cho nhuận họng, giữ gìn sức khỏe.
Cậu bé Cẩu Đản thấy mẹ ngất đi nên đã mím môi mím lợi từ bên phía nhà mình lén lút hái trộm một quả.
Cậu bé không hề biết rằng quả lê này đã châm ngòi cho một trận đại chiến trong nhà.
“Cẩu Đản! Mày dám ăn trộm lê của bà à! Mày có biết cô út của mày bị bệnh, phải dựa vào mấy quả lê này để chữa bệnh, để giữ mạng không hả?”
Nói thì chậm mà chuyện xảy ra thì nhanh.
Bà Tống tay cầm chổi hùng hổ từ ngoài xông vào.
Tô Hướng Vãn từ trước đến nay ghét nhất là ai đánh trẻ con, huống hồ bà Tống ra tay vô cùng ác độc.
Cậu bé Cẩu Đản mới lên sáu, nhà nghèo không có vải may quần áo, vẫn còn mặc chiếc quần thủng đũng.
Cây chổi của bà Tống vung lên, tiếng "vυ"t" khô khốc vang lên để lại trên mông cậu bé một vệt máu đỏ ửng rồi lại thêm vài vệt nữa chồng lên nhau.
Tô Hướng Vãn lao ra khỏi giường, một tay giữ lấy con, tay kia chụp lấy cây chổi trong tay bà Tống, ánh mắt cô sắc lạnh: “Bà thử động vào con tôi lần nữa xem?”
2
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
