0 chữ
Chương 4
Chương 4
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con nhưng lại rất yêu quý trẻ nhỏ. Mỗi năm, cô đều dành ít nhất một tháng đến trại trẻ mồ côi làʍ t̠ìиɦ nguyện, chăm sóc những đứa trẻ không nơi nương tựa.
Vì vậy, dù nhìn thằng bé trước mặt tay chân lấm lem, cô vẫn không hề chê bai. Cô nhẹ nhàng đỡ lấy quả lê, nói: “Ngoan, mẹ không sao, mẹ khỏe rồi. Con mang quả lê này đi rửa sạch để mẹ ăn, được không?”
Cậu bé đó tên Cẩu Đản. Từ ngày bố mất, Cẩu Đản đã bị mẹ ruột đánh đập suốt hai năm. Đã rất lâu rồi Cẩu Đản không được nghe mẹ nói chuyện dịu dàng như vậy.
Cậu bé “dạ” một tiếng rõ to rồi lập tức cầm quả lê chạy đi.
Tô Hướng Vãn cố gắng giữ bình tĩnh, sắp xếp lại mọi thứ và lục tìm trong ký ức của nguyên chủ.
Cô phát hiện ra, trước khi cô xuyên tới đây nguyên chủ cũng chưa phạm phải sai lầm nào quá lớn.
Ví dụ như chuyện nguyên chủ có chút tơ tưởng em chồng cũng bởi vì trước đây họ là bạn học cùng lớp, trong lòng có chút cảm mến vu vơ chứ không hề đến mức mất hết liêm sỉ, điên cuồng theo đuổi người ta như trong truyện viết.
Câu nói “người đáng trách nhất định có chỗ đáng thương” quả không sai chút nào.
Lần viết thư cho Tống Nhị này cũng vậy. Thực ra là vì nhà có hai con lừa, từ sáng đến tối chỉ có một mình cô phải chăm sóc.
Mẹ chồng thì soi mói, cay nghiệt.
Công việc ở đội sản xuất đã rất nặng nhọc, cô khổ không chịu nổi. Chồng đã mất không còn ai để dựa dẫm, cô mới viết thư cho em chồng.
Ý định thật sự của cô chỉ là muốn nhờ chú Hai viết thư về khuyên nhủ bố mẹ, xem có thể san sẻ bớt việc cho cô hoặc ít nhất là để cô không phải thức khuya dậy sớm cho hai con lừa ăn nữa.
Nhưng vì cô không biết nhiều chữ, câu văn lủng củng lại chưa kịp gửi đi đã bị đám trẻ con nghịch ngợm lôi ra đọc rồi loan tin khắp làng trên xóm dưới.
Theo như nguyên tác, sau khi lá thư bị lộ ra và bị cả làng cười nhạo, tính tình nguyên chủ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên không biết xấu hổ.
“Thằng Cả chết cũng gần hai năm rồi! Tống cổ cái loại đàn bà không biết xấu hổ này đi cho tao! Cút ngay! Cút càng xa càng tốt!”
Trong phòng, tiếng bà mẹ chồng vẫn đang gào lên chửi rủa.
Tô Hướng Vãn nhìn đứa trẻ cầm quả lê đã rửa sạch đang lảo đảo chạy về phía mình, trong lòng âm thầm quyết đoán.
Chuyện trước kia không nói nhưng bắt đầu từ bây giờ, e là cô phải ra mặt, làm một trận ra ngô ra khoai mới được.
Vì vậy, dù nhìn thằng bé trước mặt tay chân lấm lem, cô vẫn không hề chê bai. Cô nhẹ nhàng đỡ lấy quả lê, nói: “Ngoan, mẹ không sao, mẹ khỏe rồi. Con mang quả lê này đi rửa sạch để mẹ ăn, được không?”
Cậu bé đó tên Cẩu Đản. Từ ngày bố mất, Cẩu Đản đã bị mẹ ruột đánh đập suốt hai năm. Đã rất lâu rồi Cẩu Đản không được nghe mẹ nói chuyện dịu dàng như vậy.
Cậu bé “dạ” một tiếng rõ to rồi lập tức cầm quả lê chạy đi.
Tô Hướng Vãn cố gắng giữ bình tĩnh, sắp xếp lại mọi thứ và lục tìm trong ký ức của nguyên chủ.
Cô phát hiện ra, trước khi cô xuyên tới đây nguyên chủ cũng chưa phạm phải sai lầm nào quá lớn.
Câu nói “người đáng trách nhất định có chỗ đáng thương” quả không sai chút nào.
Lần viết thư cho Tống Nhị này cũng vậy. Thực ra là vì nhà có hai con lừa, từ sáng đến tối chỉ có một mình cô phải chăm sóc.
Mẹ chồng thì soi mói, cay nghiệt.
Công việc ở đội sản xuất đã rất nặng nhọc, cô khổ không chịu nổi. Chồng đã mất không còn ai để dựa dẫm, cô mới viết thư cho em chồng.
Ý định thật sự của cô chỉ là muốn nhờ chú Hai viết thư về khuyên nhủ bố mẹ, xem có thể san sẻ bớt việc cho cô hoặc ít nhất là để cô không phải thức khuya dậy sớm cho hai con lừa ăn nữa.
Theo như nguyên tác, sau khi lá thư bị lộ ra và bị cả làng cười nhạo, tính tình nguyên chủ đã thay đổi hoàn toàn, trở nên không biết xấu hổ.
“Thằng Cả chết cũng gần hai năm rồi! Tống cổ cái loại đàn bà không biết xấu hổ này đi cho tao! Cút ngay! Cút càng xa càng tốt!”
Trong phòng, tiếng bà mẹ chồng vẫn đang gào lên chửi rủa.
Tô Hướng Vãn nhìn đứa trẻ cầm quả lê đã rửa sạch đang lảo đảo chạy về phía mình, trong lòng âm thầm quyết đoán.
Chuyện trước kia không nói nhưng bắt đầu từ bây giờ, e là cô phải ra mặt, làm một trận ra ngô ra khoai mới được.
5
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
