0 chữ
Chương 12
Chương 12
Tô Hướng Vãn đang ngủ say bị đánh thức, bé Chi Chi trong lòng cũng giật mình khóc ré lên. Có điều con bé đã hai ngày không được ăn no, tiếng khóc cũng chỉ yếu ớt như tiếng chuột kêu.
Lúc này, từ chiếc loa phóng thanh của hợp tác xã vang lên tiếng nhạc hiệu cách mạng quen thuộc. Đây là hiệu lệnh tập hợp. Nghe tiếng nhạc, tất cả mọi người phải chạy ra sân kho của hợp tác xã để điểm danh, sau đó được phân công công việc và tính công điểm.
Tô Hướng Vãn vừa mới cho con bú xong thì bà Tống bước vào: “Này con vợ thằng Cả, mày có điếc không? Loa gọi đi làm rồi kia kìa!”
“Mẹ, con đang nói chuyện tử tế thì mẹ cũng nên lắng nghe. Con không có sữa, con bé cứ khóc ngằn ngặt vì đói. Chuyện này phải tìm cách giải quyết nếu không con bé Chi Chi sẽ chết đói mất.” Tô Hướng Vãn vừa nói vừa giơ đứa nhỏ trong lòng ra cho mẹ chồng xem.
Cô vừa cố cho con bú, một cảm giác đau đớn xé da thịt ập đến. Khi cô cố nặn, thứ chảy ra từ bầu ngực là một dòng sữa nửa trắng nửa đỏ, sữa hòa cùng với máu. Đứa trẻ vì quá đói nên vẫn cố mυ"ŧ nhưng ngực cô thì đau buốt đến tận tim.
Bú không ra sữa mà ra máu, chuyện thế này chỉ nghe thôi cũng đủ thấy kinh hoàng.
Bà Tống theo bản năng định buông lời chửi rủa nhưng khi ngẩng lên, bà ta chợt sững người khi bắt gặp đôi mắt hung dữ của cô con dâu đang ghim chặt vào mình. Khi còn bé, bà Tống đã từng tận mắt chứng kiến em gái mình bị chó sói tha đi. Con sói cắn chết em gái bà ta, cũng có một đôi mắt y hệt như Tô Hướng Vãn bây giờ.
Bà ta có chút khϊếp sợ: “Vậy… vậy mày muốn thế nào?”
“Muốn thế nào ư? Con muốn mua sữa bột cho con bé.”
Phải biết rằng, ở thời buổi này, muốn mua sữa bột phải có phiếu. Loại phiếu này chỉ có công nhân và cán bộ mới được cấp, gia đình nông dân như họ căn bản không có cửa.
“Nhà mình làm gì có phiếu sữa bột. Hay là… để tao nấu cho nó ít cháo cao lương?”
Cháo cao lương? Một đứa trẻ mới hơn một tuổi, dạ dày còn non yếu, đến cháo gạo đặc còn khó tiêu chứ đừng nói là cao lương. Bà già này đúng là có thể nhẫn tâm đến cùng cực.
“Không có phiếu thì dùng tiền. Tiền đâu? Con có thể mua sữa bột giá cao ở chợ đen.”
“Tiền? Mày lại còn đòi tiền? Sao mày không ăn luôn thịt của tao đi? Chồng thì chết rồi, bản thân thì vô tích sự, cả nhà tao phải nai lưng ra nuôi ba mẹ con mày, giờ mày còn muốn mua sữa bột cho nó nữa à?”
Lúc này, từ chiếc loa phóng thanh của hợp tác xã vang lên tiếng nhạc hiệu cách mạng quen thuộc. Đây là hiệu lệnh tập hợp. Nghe tiếng nhạc, tất cả mọi người phải chạy ra sân kho của hợp tác xã để điểm danh, sau đó được phân công công việc và tính công điểm.
Tô Hướng Vãn vừa mới cho con bú xong thì bà Tống bước vào: “Này con vợ thằng Cả, mày có điếc không? Loa gọi đi làm rồi kia kìa!”
“Mẹ, con đang nói chuyện tử tế thì mẹ cũng nên lắng nghe. Con không có sữa, con bé cứ khóc ngằn ngặt vì đói. Chuyện này phải tìm cách giải quyết nếu không con bé Chi Chi sẽ chết đói mất.” Tô Hướng Vãn vừa nói vừa giơ đứa nhỏ trong lòng ra cho mẹ chồng xem.
Bú không ra sữa mà ra máu, chuyện thế này chỉ nghe thôi cũng đủ thấy kinh hoàng.
Bà Tống theo bản năng định buông lời chửi rủa nhưng khi ngẩng lên, bà ta chợt sững người khi bắt gặp đôi mắt hung dữ của cô con dâu đang ghim chặt vào mình. Khi còn bé, bà Tống đã từng tận mắt chứng kiến em gái mình bị chó sói tha đi. Con sói cắn chết em gái bà ta, cũng có một đôi mắt y hệt như Tô Hướng Vãn bây giờ.
Bà ta có chút khϊếp sợ: “Vậy… vậy mày muốn thế nào?”
“Muốn thế nào ư? Con muốn mua sữa bột cho con bé.”
Phải biết rằng, ở thời buổi này, muốn mua sữa bột phải có phiếu. Loại phiếu này chỉ có công nhân và cán bộ mới được cấp, gia đình nông dân như họ căn bản không có cửa.
Cháo cao lương? Một đứa trẻ mới hơn một tuổi, dạ dày còn non yếu, đến cháo gạo đặc còn khó tiêu chứ đừng nói là cao lương. Bà già này đúng là có thể nhẫn tâm đến cùng cực.
“Không có phiếu thì dùng tiền. Tiền đâu? Con có thể mua sữa bột giá cao ở chợ đen.”
“Tiền? Mày lại còn đòi tiền? Sao mày không ăn luôn thịt của tao đi? Chồng thì chết rồi, bản thân thì vô tích sự, cả nhà tao phải nai lưng ra nuôi ba mẹ con mày, giờ mày còn muốn mua sữa bột cho nó nữa à?”
2
0
4 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
