0 chữ
Chương 35
Chương 35
Lần nữa bước chân vào đây, trong lòng Lâm Kiến Tuyết vẫn có cảm giác như thể đã trải qua cả một kiếp người.
Những năm 70, nhà họ Lâm ở Bắc Kinh được xem là thuộc hàng khá giả.
Bố cô Lâm Khâu Phong, là giám đốc nhà máy thép, lương một tháng chín mươi đồng.
Mẹ cô Thẩm Vụ, là hiệu trưởng của trường trung học Số Một ở Bắc Kinh, cán bộ cấp 23, lương một tháng năm mươi lăm đồng.
Còn bản thân cô, năm ngoái cũng rất nỗ lực, thi đậu vào Đoàn Văn công nghệ thuật Bắc Kinh, trở thành nghệ sĩ piano, lương một tháng tới tận ba mươi lăm đồng.
Phải biết rằng, vào thời đó công nhân bình thường chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng mỗi tháng. Ai mà lãnh hơn ba mươi đồng đã được xem là thu nhập cao rồi.
Ba người nhà họ Lâm, cộng lại mỗi tháng kiếm gần bằng cả năm thu nhập của người ta. Với cuộc sống như vậy chắc chắn có thể gọi là sung túc.
Thời đó, những hộ có mười nghìn đồng trong nhà hiếm như vàng, điều kiện như nhà họ Lâm không biết đã khiến bao nhiêu người ghen tỵ.
Thế nhưng gia sản ấy lại bị Giang Vũ Ninh và Giang Ngữ Ninh, hai kẻ lòng lang dạ sói, âm mưu tính toán đến mức tan cửa nát nhà.
Chỉ có thể nói rằng, gia đình họ Lâm đã sống quá thuận buồm xuôi gió, thuận đến mức chưa bao giờ nghĩ rằng lòng người có thể hiểm ác đến như vậy.
Để rồi cuối cùng bị Giang Vũ Ninh, một kẻ “được cưới vào” vắt kiệt đến tận cùng, đến cả chút hơi thở cuối cùng cũng không buông tha, thậm chí còn chê họ cản đường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Kiến Tuyết chợt lạnh đi vài phần.
Cô bước đến bên giường, từ từ ngồi xuống rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ.
Chiếc hộp đã cũ, các góc cạnh hơi rỉ sét nhưng được lau chùi sạch sẽ.
Lâm Kiến Tuyết nhẹ nhàng mở nắp hộp, bên trong là một tấm bưu thϊếp phong cảnh ở Bắc Kinh và một chiếc vòng tay bằng ngọc phỉ thúy trong suốt xanh biếc.
Cảnh trên bưu thϊếp là hồ danh tiếng trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh. Non nước hữu tình, liễu rủ ven hồ, mang theo vẻ thư thái và đầy chất lãng mạn.
Nét chữ trên tấm bưu thϊếp cứng cáp mà bay bổng, mang theo sự tự do phóng khoáng đặc trưng của tuổi thanh xuân.
“Bạn Lâm cùng bàn, thấy chữ như gặp mặt. Cảm ơn cậu đã cho tôi chép bài. Chúc mừng sinh nhật tuổi 17. Tạm biệt.”
“Phó Già Nguy.”
Đây là món quà sinh nhật năm ngoái khi cô tròn 17 tuổi, được Phó Già Nguy nhờ người gửi tặng.
Những năm 70, nhà họ Lâm ở Bắc Kinh được xem là thuộc hàng khá giả.
Bố cô Lâm Khâu Phong, là giám đốc nhà máy thép, lương một tháng chín mươi đồng.
Mẹ cô Thẩm Vụ, là hiệu trưởng của trường trung học Số Một ở Bắc Kinh, cán bộ cấp 23, lương một tháng năm mươi lăm đồng.
Còn bản thân cô, năm ngoái cũng rất nỗ lực, thi đậu vào Đoàn Văn công nghệ thuật Bắc Kinh, trở thành nghệ sĩ piano, lương một tháng tới tận ba mươi lăm đồng.
Phải biết rằng, vào thời đó công nhân bình thường chỉ kiếm được hơn hai mươi đồng mỗi tháng. Ai mà lãnh hơn ba mươi đồng đã được xem là thu nhập cao rồi.
Ba người nhà họ Lâm, cộng lại mỗi tháng kiếm gần bằng cả năm thu nhập của người ta. Với cuộc sống như vậy chắc chắn có thể gọi là sung túc.
Thế nhưng gia sản ấy lại bị Giang Vũ Ninh và Giang Ngữ Ninh, hai kẻ lòng lang dạ sói, âm mưu tính toán đến mức tan cửa nát nhà.
Chỉ có thể nói rằng, gia đình họ Lâm đã sống quá thuận buồm xuôi gió, thuận đến mức chưa bao giờ nghĩ rằng lòng người có thể hiểm ác đến như vậy.
Để rồi cuối cùng bị Giang Vũ Ninh, một kẻ “được cưới vào” vắt kiệt đến tận cùng, đến cả chút hơi thở cuối cùng cũng không buông tha, thậm chí còn chê họ cản đường.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Kiến Tuyết chợt lạnh đi vài phần.
Cô bước đến bên giường, từ từ ngồi xuống rồi mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một chiếc hộp sắt nhỏ.
Chiếc hộp đã cũ, các góc cạnh hơi rỉ sét nhưng được lau chùi sạch sẽ.
Cảnh trên bưu thϊếp là hồ danh tiếng trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh. Non nước hữu tình, liễu rủ ven hồ, mang theo vẻ thư thái và đầy chất lãng mạn.
Nét chữ trên tấm bưu thϊếp cứng cáp mà bay bổng, mang theo sự tự do phóng khoáng đặc trưng của tuổi thanh xuân.
“Bạn Lâm cùng bàn, thấy chữ như gặp mặt. Cảm ơn cậu đã cho tôi chép bài. Chúc mừng sinh nhật tuổi 17. Tạm biệt.”
“Phó Già Nguy.”
Đây là món quà sinh nhật năm ngoái khi cô tròn 17 tuổi, được Phó Già Nguy nhờ người gửi tặng.
2
0
1 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
