0 chữ
Chương 33
Chương 33
Đã tự dâng đến cửa thì đừng trách cô ra tay không nể tình.
Lâm Kiến Tuyết giả vờ ngạc nhiên nhìn sang Giang Vũ Bạch, hỏi: “Em gái à? Em nhớ anh là con một mà, sao lại có thêm em gái?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Giang Vũ Bạch khựng lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng. Anh ta hoàn toàn không ngờ Lâm Kiến Tuyết sẽ hỏi thẳng như vậy.
Ngược lại Tống Thải Hà phản ứng nhanh hơn, lập tức chen vào chống chế: “Ôi chao, đúng là đầu óc dì dạo này chậm chạp thật, quên chưa nói với mọi người.”
“Không phải em ruột đâu, là em họ con của chú bên nội, tên là Giang Ngữ Ninh. Năm nay mười tám, kém Kiến Tuyết đúng một tháng thôi.”
“Nhưng mà con bé đó ngoan lắm, siêng năng nữa. Ở quê, nó thường xuyên giúp hàng xóm trông trẻ, ai cũng khen tay chăm con của nó khéo vô cùng!”
Vừa nói, bà ta vừa lén lút liếc mắt ra hiệu cho Giang Vũ Bạch.
Anh ta cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Đúng đấy, là con gái của chú anh. Dạo này cô ấy đang rảnh, không vướng bận gì cả.”
Lâm Kiến Tuyết thu hết những ánh mắt, động tác và lời nói ấy vào trong, trong lòng lạnh lùng cười nhưng ngoài mặt vẫn bình thản thu ánh nhìn lại.
Cô quay sang hỏi Lâm Khâu Phong và Thẩm Vụ: “Bố mẹ à, bố mẹ thấy sao?”
Lâm Khâu Phong và Thẩm Vụ nhìn nhau, cả hai đều lộ rõ vẻ lưỡng lự.
Tuy nói là người trong họ nhà Giang nhưng từ trước tới giờ họ chưa từng gặp mặt. Giờ lại giao con nhỏ cho một người xa lạ chăm sóc, trong lòng thật sự không yên tâm.
Nhưng họ cũng biết rõ, khi kỳ nghỉ kết thúc cả hai vợ chồng đều phải quay lại công việc, con gái thì bận rộn với Đoàn Văn công.
Một mình Tống Thải Hà ở nhà, vừa phải làm việc nhà, vừa trông em bé đúng là quá sức.
Suy nghĩ một lát, Lâm Khâu Phong gật đầu nói: “Nếu là người trong nhà thì cũng yên tâm hơn. Mà Tiểu Hổ đúng là khó nuôi thật, nghịch ngợm, hay quấy khóc. Bà Tống một mình vất vả là đúng rồi.”
Rồi ông quay sang Giang Vũ Bạch, nói thêm: “Thế này nhé, nếu em họ con đồng ý đến giúp chăm cháu, thì không thể để người ta làm không được.”
“Ở nhà ta ăn uống sinh hoạt đầy đủ, ngoài ra bố sẽ trả thêm mỗi tháng năm đồng tiền công, coi như trả công trông trẻ, được chứ?”
Giang Vũ Bạch và Tống Thải Hà nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên niềm vui khó giấu. Hiển nhiên cả hai rất hài lòng với thỏa thuận này.
Hiện tại sức khỏe của Giang Ngữ Ninh đã hồi phục gần như hoàn toàn. Chỉ là sau khi mất con, trong lòng cô ta luôn cảm thấy trống rỗng, bất an. Càng ngày càng bám riết lấy Giang Vũ Bạch không rời nửa bước.
Lâm Kiến Tuyết giả vờ ngạc nhiên nhìn sang Giang Vũ Bạch, hỏi: “Em gái à? Em nhớ anh là con một mà, sao lại có thêm em gái?”
Câu hỏi bất ngờ khiến Giang Vũ Bạch khựng lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng. Anh ta hoàn toàn không ngờ Lâm Kiến Tuyết sẽ hỏi thẳng như vậy.
Ngược lại Tống Thải Hà phản ứng nhanh hơn, lập tức chen vào chống chế: “Ôi chao, đúng là đầu óc dì dạo này chậm chạp thật, quên chưa nói với mọi người.”
“Không phải em ruột đâu, là em họ con của chú bên nội, tên là Giang Ngữ Ninh. Năm nay mười tám, kém Kiến Tuyết đúng một tháng thôi.”
“Nhưng mà con bé đó ngoan lắm, siêng năng nữa. Ở quê, nó thường xuyên giúp hàng xóm trông trẻ, ai cũng khen tay chăm con của nó khéo vô cùng!”
Vừa nói, bà ta vừa lén lút liếc mắt ra hiệu cho Giang Vũ Bạch.
Lâm Kiến Tuyết thu hết những ánh mắt, động tác và lời nói ấy vào trong, trong lòng lạnh lùng cười nhưng ngoài mặt vẫn bình thản thu ánh nhìn lại.
Cô quay sang hỏi Lâm Khâu Phong và Thẩm Vụ: “Bố mẹ à, bố mẹ thấy sao?”
Lâm Khâu Phong và Thẩm Vụ nhìn nhau, cả hai đều lộ rõ vẻ lưỡng lự.
Tuy nói là người trong họ nhà Giang nhưng từ trước tới giờ họ chưa từng gặp mặt. Giờ lại giao con nhỏ cho một người xa lạ chăm sóc, trong lòng thật sự không yên tâm.
Nhưng họ cũng biết rõ, khi kỳ nghỉ kết thúc cả hai vợ chồng đều phải quay lại công việc, con gái thì bận rộn với Đoàn Văn công.
Một mình Tống Thải Hà ở nhà, vừa phải làm việc nhà, vừa trông em bé đúng là quá sức.
Rồi ông quay sang Giang Vũ Bạch, nói thêm: “Thế này nhé, nếu em họ con đồng ý đến giúp chăm cháu, thì không thể để người ta làm không được.”
“Ở nhà ta ăn uống sinh hoạt đầy đủ, ngoài ra bố sẽ trả thêm mỗi tháng năm đồng tiền công, coi như trả công trông trẻ, được chứ?”
Giang Vũ Bạch và Tống Thải Hà nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên niềm vui khó giấu. Hiển nhiên cả hai rất hài lòng với thỏa thuận này.
Hiện tại sức khỏe của Giang Ngữ Ninh đã hồi phục gần như hoàn toàn. Chỉ là sau khi mất con, trong lòng cô ta luôn cảm thấy trống rỗng, bất an. Càng ngày càng bám riết lấy Giang Vũ Bạch không rời nửa bước.
1
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
