TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Mãi đến ngày thứ tư, Giang Vũ Bạch mới chậm rãi xuất hiện.

Khi anh ta bước vào phòng bệnh, sắc mặt tái nhợt, mắt trũng sâu, râu mọc lởm chởm. Cả người trông mệt mỏi rã rời.

Vừa nhìn thấy anh ta, nước mắt Giang Ngữ Ninh lại ào ạt tuôn xuống.

Cô ta sở hữu khuôn mặt điển hình kiểu "bạch nguyệt quang", ngũ quan thanh tú. Dáng vẻ dịu dàng, yếu ớt, trời sinh khiến người khác không nỡ rời mắt.

Lúc này sau một trận ốm nặng, mặt mày cô ta trắng bệch như tờ giấy. Môi cũng không còn chút sắc hồng, càng khiến người ta nhìn mà xót xa.

Giang Vũ Bạch vừa thấy cô ta như vậy, lòng đau như cắt, vội vã bước nhanh đến bên giường, ôm chặt lấy cô ta vào lòng.

Anh ta nhẹ nhàng xoa lưng cô ta, giọng đầy áy náy: “Ngữ Ninh, em vất vả rồi... đều là lỗi của anh, anh không tốt, đã không chăm sóc được cho em...”

Giang Ngữ Ninh nép trong vòng tay quen thuộc ấy, hít vào mùi thơm nhè nhẹ của xà phòng trên người anh ta, nỗi tủi thân dâng đầy trong lòng.

Cô ta siết chặt lấy vạt áo anh ta, khóc nấc lên từng tiếng, nghẹn ngào: “Vũ Bạch... sao giờ anh mới tới... em còn tưởng... anh bỏ rơi em rồi...”

Nghe vậy Giang Vũ Bạch càng thấy xót xa hơn.

Anh ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lên, dùng ngón tay cái lau đi giọt lệ nơi khoé mắt cô ta, giọng nói mềm mại như nước: “Ngốc ạ, sao anh có thể bỏ em được chứ? Em là người anh yêu nhất trong cuộc đời này, thương em còn không kịp, sao nỡ xa em?”

Anh ta ngừng lại một chút, rồi giải thích: “Mấy hôm nay Thẩm Vụ sinh con, nhà rối như mớ bòng bong.”

“Mẹ anh với Kiến Tuyết cứ xoay quanh cô ta với đứa nhỏ, còn anh thì bị Kiến Tuyết sai hết việc này tới việc kia. Nào là giặt tã, pha sữa, chạy mua đồ...”

“Cả ngày không có lúc nào rảnh tay, đến ngủ cũng chẳng được mấy tiếng. Vừa có chút thời gian là anh lập tức chạy đến đây rồi.”

Nghe anh ta nói vậy, Giang Ngữ Ninh mới tạm yên lòng phần nào.

Cô ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn anh ta, môi run run, khẽ hỏi: “Vậy là... cuối cùng Thẩm Vụ vẫn sinh con ra rồi?”

Giang Vũ Bạch gật đầu, giữa hai hàng mày là sự nặng nề hiếm thấy: “Ừ. Sinh rồi, là con trai. Nặng 3.1kg. Mẹ tròn con vuông, không có vấn đề gì cả.”

Giang Ngữ Ninh nghe vậy, hàng lông mày thanh tú lập tức nhíu chặt, trong mắt là nỗi hoài nghi hiện rõ.

“Sao có thể như thế được? Mẹ anh chẳng phải đã bỏ thuốc vào canh gà rồi sao?”

4

0

1 tuần trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.