0 chữ
Chương 26
Chương 26
Tình trạng này không thể kéo dài mãi. Cô không thể lúc nào cũng phải canh chừng Tống Thải Hà để ngăn bà ta bỏ thuốc.
Cô phải nghĩ cách sớm ly hôn với Giang Vũ Bạch, đuổi cả gia đình bọn họ về quê mới được.
...
Cùng lúc đó, trong bệnh viện.
Giang Ngữ Ninh tỉnh lại giữa cơn đau quặn thắt.
Cô ta chỉ cảm thấy bụng dưới và hạ thân đau đến mức như có thứ gì đó nghiền nát qua vậy.
Trương Quế Lan đang ngồi ở mép giường, tay cầm một cái ly tráng men, định đưa nước cho cô ta.
Vừa thấy cô ta tỉnh lại, bà ta liền vui mừng cúi người tới gần, giọng nói mang nặng âm điệu địa phương: “Con gái à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Vừa rồi con bị xuất huyết nghiêm trọng lắm, làm mẹ sợ muốn chết luôn!”
Nghe vậy, đầu óc Giang Ngữ Ninh trống rỗng.
Xuất huyết nghiêm trọng?
Sao cô ta lại bị xuất huyết?
Dạo này cô ta vẫn luôn ở trong căn nhà trọ mà Tống Thải Hà thuê cho, hầu như chẳng ra ngoài làm gì có chuyện gì bất thường...
Cô ta nhớ rất rõ khi ấy cô ta chỉ vừa mới uống xong bát canh gà mà Tống Thải Hà đưa đến. Chưa bao lâu sau thì đột nhiên bụng quặn đau, rồi hạ thân bắt đầu chảy máu không ngừng...
Cô ta cố gắng chống tay muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào.
Theo bản năng, cô ta đưa tay sờ xuống bụng mình. Khi ngón tay chạm phải phần bụng dưới trống rỗng, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
“Con của con đâu rồi?”
Nghe vậy Trương Quế Lan thở dài đáp: “Ngữ Ninh à, đừng buồn nữa. Đứa nhỏ... không giữ được rồi. Nhưng con còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Câu nói ấy giáng xuống như sét đánh ngang tai, khiến toàn thân Giang Ngữ Ninh cứng đờ.
Con... không còn nữa?
Đứa con của cô ta, thật sự... đã mất rồi?
Đó là đứa con đầu lòng giữa cô ta và Giang Vũ Bạch...
Cô ta không sao chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này, điên cuồng lắc đầu. Nước mắt cô ta tuôn rơi như mưa, không sao kiềm chế nổi.
“Không... không thể nào... con của con... con của con...”
Trương Quế Lan thấy cô ta như vậy thì càng không biết làm sao, chỉ có thể thở dài liên tục.
Giang Ngữ Ninh nằm liệt trên giường suốt ba ngày. Ngoại trừ Trương Quế Lan túc trực bên cạnh, tuyệt nhiên không một ai tới thăm.
Trong lòng cô ta ngày càng bất an.
Cô ta không hiểu vì sao Giang Vũ Bạch mãi không xuất hiện.
Cô ta đã nhiều lần hỏi Trương Quế Lan nhưng bà ta luôn ấp úng không nói rõ, chỉ bảo cô ta nên nghỉ ngơi cho lại sức.
Cô phải nghĩ cách sớm ly hôn với Giang Vũ Bạch, đuổi cả gia đình bọn họ về quê mới được.
...
Cùng lúc đó, trong bệnh viện.
Giang Ngữ Ninh tỉnh lại giữa cơn đau quặn thắt.
Cô ta chỉ cảm thấy bụng dưới và hạ thân đau đến mức như có thứ gì đó nghiền nát qua vậy.
Trương Quế Lan đang ngồi ở mép giường, tay cầm một cái ly tráng men, định đưa nước cho cô ta.
Vừa thấy cô ta tỉnh lại, bà ta liền vui mừng cúi người tới gần, giọng nói mang nặng âm điệu địa phương: “Con gái à, cuối cùng con cũng tỉnh rồi! Vừa rồi con bị xuất huyết nghiêm trọng lắm, làm mẹ sợ muốn chết luôn!”
Nghe vậy, đầu óc Giang Ngữ Ninh trống rỗng.
Xuất huyết nghiêm trọng?
Sao cô ta lại bị xuất huyết?
Cô ta nhớ rất rõ khi ấy cô ta chỉ vừa mới uống xong bát canh gà mà Tống Thải Hà đưa đến. Chưa bao lâu sau thì đột nhiên bụng quặn đau, rồi hạ thân bắt đầu chảy máu không ngừng...
Cô ta cố gắng chống tay muốn ngồi dậy nhưng toàn thân lại không còn chút sức lực nào.
Theo bản năng, cô ta đưa tay sờ xuống bụng mình. Khi ngón tay chạm phải phần bụng dưới trống rỗng, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt không còn giọt máu.
“Con của con đâu rồi?”
Nghe vậy Trương Quế Lan thở dài đáp: “Ngữ Ninh à, đừng buồn nữa. Đứa nhỏ... không giữ được rồi. Nhưng con còn trẻ, sau này chắc chắn sẽ còn cơ hội.”
Câu nói ấy giáng xuống như sét đánh ngang tai, khiến toàn thân Giang Ngữ Ninh cứng đờ.
Đứa con của cô ta, thật sự... đã mất rồi?
Đó là đứa con đầu lòng giữa cô ta và Giang Vũ Bạch...
Cô ta không sao chấp nhận nổi sự thật tàn khốc này, điên cuồng lắc đầu. Nước mắt cô ta tuôn rơi như mưa, không sao kiềm chế nổi.
“Không... không thể nào... con của con... con của con...”
Trương Quế Lan thấy cô ta như vậy thì càng không biết làm sao, chỉ có thể thở dài liên tục.
Giang Ngữ Ninh nằm liệt trên giường suốt ba ngày. Ngoại trừ Trương Quế Lan túc trực bên cạnh, tuyệt nhiên không một ai tới thăm.
Trong lòng cô ta ngày càng bất an.
Cô ta không hiểu vì sao Giang Vũ Bạch mãi không xuất hiện.
Cô ta đã nhiều lần hỏi Trương Quế Lan nhưng bà ta luôn ấp úng không nói rõ, chỉ bảo cô ta nên nghỉ ngơi cho lại sức.
3
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
