0 chữ
Chương 30
Chương 30
"Đói, đói, đói, chỉ biết đói. Hôm qua còn nói tai mẹ cuối cùng cũng được yên tĩnh một chút, sao con cũng bắt chước được thế hả?"
Tuy miệng nói vậy, nhưng Lý Xảo vẫn đi múc cơm. Bà ấy còn đặc biệt nén chắc phần cơm trong bát của con cả.
Với hành động của mẹ, Tự Lập đã quá quen thuộc nên không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng nếu bảo cậu ấy lười biếng thì tuyệt đối không được.
"Mẹ thiên vị! Con làm việc cả ngày, không đói sao được?" Vừa rồi cậu ấy còn mạnh miệng khoe khoang với anh cả, giờ chỉ mới có chốc lát mà mẹ đã làm cậu ấy mất mặt. Chẳng lẽ cậu ấy không cần giữ sĩ diện nữa sao?
Trong lúc mẹ con đang đùa nhau, Thư Tự Cường bắt lấy trọng điểm trong lời mẹ nói, kết hợp với hành vi kỳ lạ vừa rồi của em họ, không khỏi cất tiếng hỏi.
Thấy mình bị hỏi đến sở trường, tâm lý khoe khoang trỗi dậy khiến Thư Tự Lập không chờ được mà kể hết những thay đổi gần đây của Thư Miêu.
Khi nói, cậu ấy còn không quên đưa bát đũa trong tay cho mẹ.
Nhìn bốn bộ bát đũa đặt trước mặt, lòng Thư Tự Cường bỗng nghẹn lại, một cơn giận khó gọi tên lặng lẽ dâng lên.
Mình mới chỉ rời nhà hơn một tháng, mà sao mọi thứ đã khác hẳn thế này?
Ngay cả mẹ, người xưa nay vốn xem thường Thư Miêu nhất, cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ... mọi người đều đã quên vì sao cha mất rồi sao?
Cha, chú út, bà nội, ông nội, từng người một, lần lượt rời đi trong những cái chết đầy ám ảnh... tất cả đều vì cô – Thư Miêu. Cô là sao chổi, là tai tinh mang đến điềm xấu cho nhà này.
Cô không nên được sinh ra.
Thư Tự Cường cúi gằm mặt, hai mắt đỏ au, tay siết chặt đôi đũa đến phát ra tiếng răng rắc.
Lý Xảo vừa đưa bát cơm cho Thư Miêu lại đưa cho Tự Lập, quay đầu liền nhận ra sự khác thường nơi con cả, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Bà ấy vội lau tay, vỗ nhẹ lên vai con, giọng đầy lo lắng: "Cường Tử, sao vậy con? Có chuyện gì xảy ra hả?"
Thư Tự Cường siết chặt nắm tay, cúi đầu không đáp.
Tự Lập đang bưng bát không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hết nhìn anh rồi lại nhìn mẹ, mặt đầy bối rối.
Thấy thế, Lý Xảo khoát tay ra hiệu cho cậuấy mau đi làm chuyện của mình, đừng đứng đó nữa.
Được mẹ cho phép, Tự Lập vừa xoay người định rời đi thì...
"Không được đi!"
Tiếng hét đột ngột khiến Tự Lập giật mình loạng choạng.
May mà cậu ấy kịp giữ thăng bằng, nhưng trong mắt đã ánh lên những giọt nước, môi mím chặt đầy tủi thân.
Đến mức này, Lý Xảo cũng hiểu ra con trai đang vì chuyện gì mà giận dữ.
Lông mày bà ấy nhíu chặt, cuối cùng trực tiếp nắm lấy tay con trai, kéo anh ta vào trong nhà.
Trong phòng, hai mẹ con ngồi đối diện nhau.
Lý Xảo nhìn đứa con mà mình luôn kỳ vọng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người ta vẫn nói "hiểu con không ai bằng mẹ", nhưng từ những lời con vừa nói, bà ấy lại chẳng thấy được chút nào sự thương xót hay cảm thông với em gái của nó.
Bà ấy vẫn luôn nghĩ con trai mình chỉ nhạy cảm thôi, bản tính vốn vẫn là đứa trẻ lương thiện.
Nhưng bây giờ, bà ấy mới thấy, có lẽ bản thân chẳng hiểu gì về nó cả...
Một góa phụ nuôi hai con trai, đã khó khăn lắm rồi. Huống hồ là một đứa bé gái đầu óc không bình thường, lại chẳng nơi nương tựa...
Vậy mà hai đứa lại lớn lên cùng nhau dưới một mái nhà...
Lý Xảo càng nghĩ càng thấy sợ, mà cũng càng đau lòng hơn.
Con trai lớn của bà ấy từng là một đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ biết bao. Nhất định là trong những nơi bà ấy không nhìn thấy, nó đã phải chịu ấm ức lớn đến mức nào. Cộng thêm sự nuông chiều của bà ấy, mới khiến nó thành ra thế này.
"Con à... về chuyện... em gái, con nghĩ sao, nói thật với mẹ đi, hôm nay hai mẹ con mình cứ nói rõ ràng một lần."
Lý Xảo cố đè nén sự day dứt trong lòng, gượng gạo nhếch môi nở nụ cười.
Nghe thấy hai chữ "em gái" từ miệng mẹ, đầu óc Thư Tự Cường bỗng trống rỗng.
Anh ta ngẩng đầu thật mạnh, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy chấn động và không thể tin nổi.
Tuy miệng nói vậy, nhưng Lý Xảo vẫn đi múc cơm. Bà ấy còn đặc biệt nén chắc phần cơm trong bát của con cả.
Với hành động của mẹ, Tự Lập đã quá quen thuộc nên không cảm thấy gì kỳ lạ, nhưng nếu bảo cậu ấy lười biếng thì tuyệt đối không được.
"Mẹ thiên vị! Con làm việc cả ngày, không đói sao được?" Vừa rồi cậu ấy còn mạnh miệng khoe khoang với anh cả, giờ chỉ mới có chốc lát mà mẹ đã làm cậu ấy mất mặt. Chẳng lẽ cậu ấy không cần giữ sĩ diện nữa sao?
Trong lúc mẹ con đang đùa nhau, Thư Tự Cường bắt lấy trọng điểm trong lời mẹ nói, kết hợp với hành vi kỳ lạ vừa rồi của em họ, không khỏi cất tiếng hỏi.
Thấy mình bị hỏi đến sở trường, tâm lý khoe khoang trỗi dậy khiến Thư Tự Lập không chờ được mà kể hết những thay đổi gần đây của Thư Miêu.
Nhìn bốn bộ bát đũa đặt trước mặt, lòng Thư Tự Cường bỗng nghẹn lại, một cơn giận khó gọi tên lặng lẽ dâng lên.
Mình mới chỉ rời nhà hơn một tháng, mà sao mọi thứ đã khác hẳn thế này?
Ngay cả mẹ, người xưa nay vốn xem thường Thư Miêu nhất, cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Chẳng lẽ... mọi người đều đã quên vì sao cha mất rồi sao?
Cha, chú út, bà nội, ông nội, từng người một, lần lượt rời đi trong những cái chết đầy ám ảnh... tất cả đều vì cô – Thư Miêu. Cô là sao chổi, là tai tinh mang đến điềm xấu cho nhà này.
Cô không nên được sinh ra.
Thư Tự Cường cúi gằm mặt, hai mắt đỏ au, tay siết chặt đôi đũa đến phát ra tiếng răng rắc.
Lý Xảo vừa đưa bát cơm cho Thư Miêu lại đưa cho Tự Lập, quay đầu liền nhận ra sự khác thường nơi con cả, nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Thư Tự Cường siết chặt nắm tay, cúi đầu không đáp.
Tự Lập đang bưng bát không hiểu chuyện gì đang diễn ra, hết nhìn anh rồi lại nhìn mẹ, mặt đầy bối rối.
Thấy thế, Lý Xảo khoát tay ra hiệu cho cậuấy mau đi làm chuyện của mình, đừng đứng đó nữa.
Được mẹ cho phép, Tự Lập vừa xoay người định rời đi thì...
"Không được đi!"
Tiếng hét đột ngột khiến Tự Lập giật mình loạng choạng.
May mà cậu ấy kịp giữ thăng bằng, nhưng trong mắt đã ánh lên những giọt nước, môi mím chặt đầy tủi thân.
Đến mức này, Lý Xảo cũng hiểu ra con trai đang vì chuyện gì mà giận dữ.
Lông mày bà ấy nhíu chặt, cuối cùng trực tiếp nắm lấy tay con trai, kéo anh ta vào trong nhà.
Trong phòng, hai mẹ con ngồi đối diện nhau.
Người ta vẫn nói "hiểu con không ai bằng mẹ", nhưng từ những lời con vừa nói, bà ấy lại chẳng thấy được chút nào sự thương xót hay cảm thông với em gái của nó.
Bà ấy vẫn luôn nghĩ con trai mình chỉ nhạy cảm thôi, bản tính vốn vẫn là đứa trẻ lương thiện.
Nhưng bây giờ, bà ấy mới thấy, có lẽ bản thân chẳng hiểu gì về nó cả...
Một góa phụ nuôi hai con trai, đã khó khăn lắm rồi. Huống hồ là một đứa bé gái đầu óc không bình thường, lại chẳng nơi nương tựa...
Vậy mà hai đứa lại lớn lên cùng nhau dưới một mái nhà...
Lý Xảo càng nghĩ càng thấy sợ, mà cũng càng đau lòng hơn.
Con trai lớn của bà ấy từng là một đứa trẻ hoạt bát, vui vẻ biết bao. Nhất định là trong những nơi bà ấy không nhìn thấy, nó đã phải chịu ấm ức lớn đến mức nào. Cộng thêm sự nuông chiều của bà ấy, mới khiến nó thành ra thế này.
"Con à... về chuyện... em gái, con nghĩ sao, nói thật với mẹ đi, hôm nay hai mẹ con mình cứ nói rõ ràng một lần."
Lý Xảo cố đè nén sự day dứt trong lòng, gượng gạo nhếch môi nở nụ cười.
Nghe thấy hai chữ "em gái" từ miệng mẹ, đầu óc Thư Tự Cường bỗng trống rỗng.
Anh ta ngẩng đầu thật mạnh, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy chấn động và không thể tin nổi.
14
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
