0 chữ
Chương 50
Chương 50
“Mẹ, chị hai, chi bằng mình đừng dính dáng đến bà ta nữa.”
Nếu là người khác tính kế cô, cô đã trả đũa không nương tay. Nhưng Khương Tiểu Ni là phụ nữ có thai, cô có thể làm gì? Giúp cô ta dưỡng thai, hay là để cô ta tự vấp ngã để tính kế chắc?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy phiền, đúng là một con nhím khó chạm vào. Giản Song bất đắc dĩ bảo:
“Tránh xa cô ta ra, rồi tung tin cô ta định giở trò đυ.ng chạm lên đi.”
“Không còn cách nào khác thật sao?” Tôn Lai Đệ mở to mắt, không cam lòng.
“Cô ta đang mang bầu, lại đến tháng thứ sáu, thứ bảy rồi. Nếu mình mà gây chuyện, chẳng phải trúng kế sao? Bị cô ta cuốn vào, bao nhiêu của cải cũng không gánh nổi.”
Tôn Lai Đệ nhìn sang Triệu Lan Hoa. Với tính cách cứng rắn như mẹ chồng cô, chẳng lẽ cũng chịu cúi đầu?
Triệu Lan Hoa đã bình tĩnh lại, nhìn Giản Song đầy hài lòng. Đúng là cô con dâu nhỏ lanh lợi, biết điều. “Con nghĩ xem, bình thường Khương Tiểu Ni trong làng là hình tượng con dâu bị mẹ chồng ác nghiệt ức hϊếp. Giờ mà con nói cô ta tính kế, ai mà tin chứ?”
Tôn Lai Đệ nghẹn họng: “Thật quá thiệt thòi.”
Ai mà chẳng thấy vậy. Triệu Lan Hoa hít sâu một hơi:
“Đợi vợ thằng cả về, con nói với nó một tiếng, trông chừng đám đàn ông nhà mình cho kỹ.”
Không lâu sau, mấy bà cô trong làng kéo nhau tới hóng chuyện, tò mò về nhà mẹ đẻ của Giản Song. Dù sao chuyện cô nhập viện cũng từng rùm beng một trận.
Khi Lưu Phượng Bình biết chuyện lùm xùm của con trai thứ hai đã lan khắp làng, mặt bà cụ đen lại. Nhưng chuyện đã đến nước này, chẳng thể chối cãi, đành cười gượng:
“Vợ chồng nó làm bậy, nhưng tôi với ông ấy, rồi cả bác của Giản Song, đều là người nhà bên ngoại, ai cũng thương con bé cả.”
Chẳng bao lâu, Trương Quế Chi cũng quay về. Chị ta đã nghe nói nhà mẹ đẻ của Giản Song tới, nhưng sáng nay phải chăm mấy con heo trong trại nên không thể đi sớm. Giờ tan ca đường hoàng, không tranh thủ xem thử sao được?
Ai ngờ vừa thấy liền sa sầm mặt. Bà già kia ăn mặc sang trọng, lập tức lấn át mẹ chị ta.
Nhà mẹ đẻ Giản Song đến, chứng minh cô không phải kiểu người yếu thế làm khổ nhà chồng. Vấn đề là, sáng nay chị ta mới vớt vát được chút sĩ diện, còn tội nghiệp thay cho Giản Song vì ba ngày cưới không thể về nhà mẹ, vậy mà giờ bị vả mặt không kịp trở tay.
Liếc mắt một vòng, chị ta thấy Tôn Lai Đệ đang lúi húi bên cạnh. Liền tiến lại dò hỏi.
Tôn Lai Đệ vừa mới cắt cổ con hoẵng, lại khó khăn lột da, lột xong còn bị Triệu Lan Hoa mắng vài câu, chẳng dám hé môi. Lúc này thấy chị dâu cả hỏi thăm, như bắt được cứu tinh, lập tức thao thao bất tuyệt.
Trương Quế Chi lúc cau mày, lúc giãn mày, cuối cùng gương mặt nở nụ cười mãn nguyện:
“Nói vậy là, người nhà mẹ đẻ Giản Song tới mà chỉ mang theo cái túi bé tẹo, chẳng có gì cả. Chẳng phải tay không đến nhà chồng sao?”
“Phải đó. Em cũng nói vậy mà mẹ... ” Tôn Lai Đệ ấm ức.
“Ăn mặc lộng lẫy thế, hóa ra là cố làm ra vẻ giàu có!” Trương Quế Chi phấn khởi ra mặt.
Thế là, chị ta, Trương Quế Chi, con dâu trưởng, vẫn là người oách nhất nhà họ Kiều, hi hi.
“Dâu cả, đừng đứng đó lảm nhảm nữa, lại đây xem xử lý đống da này sao cho ngon.” Triệu Lan Hoa biết rõ tâm lý muốn so đo của Trương Quế Chi, bèn gọi chị ta vào làm việc, lại nghĩ bà nội Giản Song là người thành phố, chắc từng ăn nhiều món ngon, sợ làm hỏng mẻ thịt này nên mới để Trương Quế Chi lo liệu.
“Nhà cô chắc hay ăn thịt, biết cách nấu chứ?”
Nhìn chậu gỗ đầy thịt, Trương Quế Chi mắt sáng rỡ, tạm thời quên mất chuyện ganh đua, nhanh nhẹn gật đầu:
“Biết chứ, nhưng mẹ ơi, nhà mình không có đại hồi quế chi đâu.”
Mẹ chồng chị ta rất tiết kiệm, mỗi lần chỉ mua chút xíu, đủ dùng một hai bữa.
“Tôi có mà.” Triệu Lan Hoa mở tủ bếp.
“Trước đây Giản Song đưa tôi, bảo để xào ốc. Dùng nấu thịt chắc cũng hợp.”
“Được, được!” Trương Quế Chi vội vã cầm dao thái thịt.
Nếu là người khác tính kế cô, cô đã trả đũa không nương tay. Nhưng Khương Tiểu Ni là phụ nữ có thai, cô có thể làm gì? Giúp cô ta dưỡng thai, hay là để cô ta tự vấp ngã để tính kế chắc?
Nghĩ kiểu gì cũng thấy phiền, đúng là một con nhím khó chạm vào. Giản Song bất đắc dĩ bảo:
“Tránh xa cô ta ra, rồi tung tin cô ta định giở trò đυ.ng chạm lên đi.”
“Không còn cách nào khác thật sao?” Tôn Lai Đệ mở to mắt, không cam lòng.
“Cô ta đang mang bầu, lại đến tháng thứ sáu, thứ bảy rồi. Nếu mình mà gây chuyện, chẳng phải trúng kế sao? Bị cô ta cuốn vào, bao nhiêu của cải cũng không gánh nổi.”
Tôn Lai Đệ nhìn sang Triệu Lan Hoa. Với tính cách cứng rắn như mẹ chồng cô, chẳng lẽ cũng chịu cúi đầu?
Triệu Lan Hoa đã bình tĩnh lại, nhìn Giản Song đầy hài lòng. Đúng là cô con dâu nhỏ lanh lợi, biết điều. “Con nghĩ xem, bình thường Khương Tiểu Ni trong làng là hình tượng con dâu bị mẹ chồng ác nghiệt ức hϊếp. Giờ mà con nói cô ta tính kế, ai mà tin chứ?”
Ai mà chẳng thấy vậy. Triệu Lan Hoa hít sâu một hơi:
“Đợi vợ thằng cả về, con nói với nó một tiếng, trông chừng đám đàn ông nhà mình cho kỹ.”
Không lâu sau, mấy bà cô trong làng kéo nhau tới hóng chuyện, tò mò về nhà mẹ đẻ của Giản Song. Dù sao chuyện cô nhập viện cũng từng rùm beng một trận.
Khi Lưu Phượng Bình biết chuyện lùm xùm của con trai thứ hai đã lan khắp làng, mặt bà cụ đen lại. Nhưng chuyện đã đến nước này, chẳng thể chối cãi, đành cười gượng:
“Vợ chồng nó làm bậy, nhưng tôi với ông ấy, rồi cả bác của Giản Song, đều là người nhà bên ngoại, ai cũng thương con bé cả.”
Chẳng bao lâu, Trương Quế Chi cũng quay về. Chị ta đã nghe nói nhà mẹ đẻ của Giản Song tới, nhưng sáng nay phải chăm mấy con heo trong trại nên không thể đi sớm. Giờ tan ca đường hoàng, không tranh thủ xem thử sao được?
Nhà mẹ đẻ Giản Song đến, chứng minh cô không phải kiểu người yếu thế làm khổ nhà chồng. Vấn đề là, sáng nay chị ta mới vớt vát được chút sĩ diện, còn tội nghiệp thay cho Giản Song vì ba ngày cưới không thể về nhà mẹ, vậy mà giờ bị vả mặt không kịp trở tay.
Liếc mắt một vòng, chị ta thấy Tôn Lai Đệ đang lúi húi bên cạnh. Liền tiến lại dò hỏi.
Tôn Lai Đệ vừa mới cắt cổ con hoẵng, lại khó khăn lột da, lột xong còn bị Triệu Lan Hoa mắng vài câu, chẳng dám hé môi. Lúc này thấy chị dâu cả hỏi thăm, như bắt được cứu tinh, lập tức thao thao bất tuyệt.
Trương Quế Chi lúc cau mày, lúc giãn mày, cuối cùng gương mặt nở nụ cười mãn nguyện:
“Nói vậy là, người nhà mẹ đẻ Giản Song tới mà chỉ mang theo cái túi bé tẹo, chẳng có gì cả. Chẳng phải tay không đến nhà chồng sao?”
“Ăn mặc lộng lẫy thế, hóa ra là cố làm ra vẻ giàu có!” Trương Quế Chi phấn khởi ra mặt.
Thế là, chị ta, Trương Quế Chi, con dâu trưởng, vẫn là người oách nhất nhà họ Kiều, hi hi.
“Dâu cả, đừng đứng đó lảm nhảm nữa, lại đây xem xử lý đống da này sao cho ngon.” Triệu Lan Hoa biết rõ tâm lý muốn so đo của Trương Quế Chi, bèn gọi chị ta vào làm việc, lại nghĩ bà nội Giản Song là người thành phố, chắc từng ăn nhiều món ngon, sợ làm hỏng mẻ thịt này nên mới để Trương Quế Chi lo liệu.
“Nhà cô chắc hay ăn thịt, biết cách nấu chứ?”
Nhìn chậu gỗ đầy thịt, Trương Quế Chi mắt sáng rỡ, tạm thời quên mất chuyện ganh đua, nhanh nhẹn gật đầu:
“Biết chứ, nhưng mẹ ơi, nhà mình không có đại hồi quế chi đâu.”
Mẹ chồng chị ta rất tiết kiệm, mỗi lần chỉ mua chút xíu, đủ dùng một hai bữa.
“Tôi có mà.” Triệu Lan Hoa mở tủ bếp.
“Trước đây Giản Song đưa tôi, bảo để xào ốc. Dùng nấu thịt chắc cũng hợp.”
“Được, được!” Trương Quế Chi vội vã cầm dao thái thịt.
10
0
2 tháng trước
1 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
