0 chữ
Chương 49
Chương 49
Tởm lợm thật! Phải tránh xa họ mới được. Cô không nợ ai cả, đúng thế! Giá như lúc mới sinh ra đã có ký ức thì tốt biết mấy.
Không chỉ là những công việc bị ép làm, mà ngay cả một người bình thường như cô cũng bị vặn vẹo thành kiểu người lúc nào cũng cố làm vừa lòng người khác. Thật quá xui xẻo!
Lưu Phượng Bình thấy sắc mặt cô thay đổi, lại tưởng là cô chịu không nổi, cảm thấy tủi thân, vội tháo khuy áo, lấy từ túi trong ra một phong thư:
“Song à, đây là của hồi môn cha mẹ cháu để lại. Cháu cứ cầm đi, không cần cảm kích gì hết, đây là thứ cháu đáng được nhận.”
Bà cụ kể lại chuyện chính sách “mỗi nhà phải có một người đi vùng kinh tế mới”.
Giản Song không quan tâm chuyện cha được thăng chức, nhưng vẫn vô thức nhìn Giản Hướng Tây:
“Vậy em thì sao? Em học lớp mười, sang năm tốt nghiệp rồi mà?”
Nhà bác cả có ba người con, anh cả Giản Hướng Đông và chị hai Giản Hướng Nam đã lập gia đình, chỉ còn Hướng Tây là con út, nhỏ hơn cả cặp song sinh.
Lưu Phượng Bình nói:
“Ừ, bà cũng đang lo chuyện đó. Giờ tìm việc còn khó hơn xưa. Ông nội cháu là thợ cả cấp sáu, sắp nghỉ hưu rồi. Không lẽ nhường chỗ cho nó? Thế cả nhà lấy gì mà sống?”
Giản Hướng Tây cũng bị hoàn cảnh dọa sợ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hùng hồn:
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cùng lắm em cũng đi vùng kinh tế mới. Chị là con gái còn làm được, sao em không làm được?”
Lưu Phượng Bình nhìn Giản Song, chợt nảy ra ý:
“Song này, cho Hướng Tây về đơn vị các cháu được không?”
Giản Song thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười:
“Dạ được chứ. Đội của bọn cháu nghèo thì nghèo, nhưng người dân phần lớn hiền lành. Mấy cô thanh niên trí thức nữ vẫn sống tốt. Hơn nữa, cha chồng cháu là đại đội trưởng, tuy không dám nói sẽ dựa thế, nhưng ít nhất cũng không để người khác bắt nạt người nhà mình.”
Giản Hướng Tây cũng sáng mắt lên:
“Đúng rồi! Có chị ở đấy, khác gì ở nhà đâu!”
“Khác chứ sao giống được?” Lưu Phượng Bình lắc đầu.
“Làm ruộng không dễ chút nào đâu.”
“Mấy người khác làm được thì sao cháu không làm được?” Giản Hướng Tây cứng đầu.
“Không chỉ có ruộng vườn, còn có chuyện sống chung với người ta. Dù gì thì thanh niên trí thức cũng là người ngoài. Chị cháu không kể, chứ cháu tưởng chị không khổ chắc?” Nói tới đây, Lưu Phượng Bình nhớ ra chuyện Lý Hạnh Hoa giở trò, vội kể lại cho Giản Song nghe.
Giản Song sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, không biết nên tức hay nên cười:
“Bà ta bị gì thế? Cháu đắc tội gì với bà ta đâu?”
Ban đầu cô còn thấy tội nghiệp cho Khương Tiểu Ni, cô gái yếu đuối bị mẹ chồng bắt nạt, sinh con liên tục đến tàn tạ cả người. Nhưng giờ thì...
Đúng là kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng giận.
Cả nhà này đúng là trời sinh một cặp. Mẹ chồng nhắm đến mẹ chồng cô, còn con dâu thì muốn bắt nạt cô, dâu mới từ thành phố về.
“Người ta muốn hại cháu, cần gì lý do? Chỉ cần thấy cháu sống tốt hơn họ, là đã đủ khiến họ ganh ghét rồi.” Lưu Phượng Bình gặp đủ kiểu người như vậy, chẳng thèm tìm hiểu logic gì hết.
Giản Song đứng dậy:
“Không được, chuyện này cháu phải nói với mẹ chồng một tiếng.”
“Ừ, cháu đừng ra mặt, để mẹ chồng cháu xử lý.” Dù mới gặp Triệu Lan Hoa một lần, nói chuyện vài câu, nhưng Lưu Phượng Bình cũng nhìn ra được bà không phải loại yếu đuối dễ bắt nạt. Mối hiềm khích này, cô con dâu mới như Giản Song không nên dính vào.
May mà con bé này không giống thằng con trai bà cụ với vợ nó, biết phân rõ đúng sai.
Giản Song bước vào bếp, kể lại sự việc vừa rồi. Triệu Lan Hoa và Tôn Lai Đệ nghe xong tức đến nghẹt thở.
“Thật độc ác! Dám dùng cả đứa trẻ trong bụng để tính kế người khác!”
Triệu Lan Hoa cười lạnh: “Chắc lại nhắm tới cái ghế đại đội trưởng của cha con, mấy năm nay rồi mà vẫn chưa hết hy vọng.”
“Mẹ, mẹ phải tính cách đối phó thôi.” Tôn Lai Đệ giục giã.
Triệu Lan Hoa trầm ngâm hồi lâu, không lập tức phản ứng.
Giản Song thì không muốn để bà nội phải đối đầu trực diện với Lý Hạnh Hoa. Chuyện thế này vốn dĩ chẳng thể nói cho rạch ròi, mà bà nội cũng vất vả lắm mới lên được đây, cô không muốn khiến bà phải lo lắng vì mình. Cô nói:
Không chỉ là những công việc bị ép làm, mà ngay cả một người bình thường như cô cũng bị vặn vẹo thành kiểu người lúc nào cũng cố làm vừa lòng người khác. Thật quá xui xẻo!
Lưu Phượng Bình thấy sắc mặt cô thay đổi, lại tưởng là cô chịu không nổi, cảm thấy tủi thân, vội tháo khuy áo, lấy từ túi trong ra một phong thư:
“Song à, đây là của hồi môn cha mẹ cháu để lại. Cháu cứ cầm đi, không cần cảm kích gì hết, đây là thứ cháu đáng được nhận.”
Bà cụ kể lại chuyện chính sách “mỗi nhà phải có một người đi vùng kinh tế mới”.
Giản Song không quan tâm chuyện cha được thăng chức, nhưng vẫn vô thức nhìn Giản Hướng Tây:
“Vậy em thì sao? Em học lớp mười, sang năm tốt nghiệp rồi mà?”
Lưu Phượng Bình nói:
“Ừ, bà cũng đang lo chuyện đó. Giờ tìm việc còn khó hơn xưa. Ông nội cháu là thợ cả cấp sáu, sắp nghỉ hưu rồi. Không lẽ nhường chỗ cho nó? Thế cả nhà lấy gì mà sống?”
Giản Hướng Tây cũng bị hoàn cảnh dọa sợ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hùng hồn:
“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Cùng lắm em cũng đi vùng kinh tế mới. Chị là con gái còn làm được, sao em không làm được?”
Lưu Phượng Bình nhìn Giản Song, chợt nảy ra ý:
“Song này, cho Hướng Tây về đơn vị các cháu được không?”
Giản Song thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười:
“Dạ được chứ. Đội của bọn cháu nghèo thì nghèo, nhưng người dân phần lớn hiền lành. Mấy cô thanh niên trí thức nữ vẫn sống tốt. Hơn nữa, cha chồng cháu là đại đội trưởng, tuy không dám nói sẽ dựa thế, nhưng ít nhất cũng không để người khác bắt nạt người nhà mình.”
“Đúng rồi! Có chị ở đấy, khác gì ở nhà đâu!”
“Khác chứ sao giống được?” Lưu Phượng Bình lắc đầu.
“Làm ruộng không dễ chút nào đâu.”
“Mấy người khác làm được thì sao cháu không làm được?” Giản Hướng Tây cứng đầu.
“Không chỉ có ruộng vườn, còn có chuyện sống chung với người ta. Dù gì thì thanh niên trí thức cũng là người ngoài. Chị cháu không kể, chứ cháu tưởng chị không khổ chắc?” Nói tới đây, Lưu Phượng Bình nhớ ra chuyện Lý Hạnh Hoa giở trò, vội kể lại cho Giản Song nghe.
Giản Song sững sờ một lúc lâu mới phản ứng lại, không biết nên tức hay nên cười:
“Bà ta bị gì thế? Cháu đắc tội gì với bà ta đâu?”
Ban đầu cô còn thấy tội nghiệp cho Khương Tiểu Ni, cô gái yếu đuối bị mẹ chồng bắt nạt, sinh con liên tục đến tàn tạ cả người. Nhưng giờ thì...
Cả nhà này đúng là trời sinh một cặp. Mẹ chồng nhắm đến mẹ chồng cô, còn con dâu thì muốn bắt nạt cô, dâu mới từ thành phố về.
“Người ta muốn hại cháu, cần gì lý do? Chỉ cần thấy cháu sống tốt hơn họ, là đã đủ khiến họ ganh ghét rồi.” Lưu Phượng Bình gặp đủ kiểu người như vậy, chẳng thèm tìm hiểu logic gì hết.
Giản Song đứng dậy:
“Không được, chuyện này cháu phải nói với mẹ chồng một tiếng.”
“Ừ, cháu đừng ra mặt, để mẹ chồng cháu xử lý.” Dù mới gặp Triệu Lan Hoa một lần, nói chuyện vài câu, nhưng Lưu Phượng Bình cũng nhìn ra được bà không phải loại yếu đuối dễ bắt nạt. Mối hiềm khích này, cô con dâu mới như Giản Song không nên dính vào.
May mà con bé này không giống thằng con trai bà cụ với vợ nó, biết phân rõ đúng sai.
Giản Song bước vào bếp, kể lại sự việc vừa rồi. Triệu Lan Hoa và Tôn Lai Đệ nghe xong tức đến nghẹt thở.
“Thật độc ác! Dám dùng cả đứa trẻ trong bụng để tính kế người khác!”
Triệu Lan Hoa cười lạnh: “Chắc lại nhắm tới cái ghế đại đội trưởng của cha con, mấy năm nay rồi mà vẫn chưa hết hy vọng.”
“Mẹ, mẹ phải tính cách đối phó thôi.” Tôn Lai Đệ giục giã.
Triệu Lan Hoa trầm ngâm hồi lâu, không lập tức phản ứng.
Giản Song thì không muốn để bà nội phải đối đầu trực diện với Lý Hạnh Hoa. Chuyện thế này vốn dĩ chẳng thể nói cho rạch ròi, mà bà nội cũng vất vả lắm mới lên được đây, cô không muốn khiến bà phải lo lắng vì mình. Cô nói:
6
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
