0 chữ
Chương 37
Chương 37
Nhưng hôm nay Lục Bình kết hôn, đây xem như là chuyện vui lớn nhất, ông ta thực ra cảm thấy nếu không đến thì cũng hơi khó coi, thế mà tên khốn Lục Thiết Lâm kia ỷ vào có chàng rể tốt nên bắt đầu tỏ vẻ kiêu căng, đến mời cũng không thèm mời!
Lục Thiết Ngưu tức giận ngồi trong nhà, còn Lục Thiến trong phòng phía đông cũng đang nổi cơn tam bành, Chu Thanh Vân mắt mù kia lại thật sự cưới Lục Bình! Đã vậy còn hào phóng chi tiền, mua quần áo và giày, bày ra cảnh rình rang như thế!
Cô ta đến giờ vẫn không dám tùy tiện ra khỏi cửa, cho nên sai em trai Lục Uy ra ngoài xem xét tình hình giúp mình.
Lục Uy nhìn từ đầu đến cuối, trở về là vừa tức vừa ghen ghét:.“Chu Thanh Vân kia đúng là tiền nhiều đến phát rồ, ngay trước cửa đã phát kẹo, thậm chí có người còn nhận hai lần, mỗi lần ba bốn viên luôn!”
Trong mắt cậu ta, một viên kẹo đã là của quý, vậy mà mình lại chẳng được viên nào, sao có thể không ghen ghét cho được?
Lục Thiến tỏ vẻ khinh thường nhìn cậu ta, mấy viên kẹo mà cũng làm quá lên như thế?
Nhất là mấy viên kẹo thời buổi này, toàn đồ rẻ tiền, cho cô ta ăn cũng không thèm! Cô ta liền đổi đề tài: “Lục Bình có phải rất đắc ý không?”
Lục Uy không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Tất nhiên là đắc ý rồi, đó là Chu Thanh Vân mà! Trong thôn bao nhiêu cô gái thích anh ta, cuối cùng lại bị cô ta giành được, sao không đắc ý cho được?”
Đúng vậy, kia chính là Chu Thanh Vân, đẹp trai, điều kiện trong nhà tốt, Lục Bình chắc chắn rất đắc ý!
Lục Thiến nghiến răng ken két, hừ lạnh: “Đắc ý đi! Nhưng cũng chẳng được lâu đâu!”
Lục Uy đồng tình: “Ừ, nếu Chu Thanh Vân thi đậu đại học, chắc chắn sẽ không cần cô ta nữa.”
Dù sao nếu là cậu ta mà thi đậu được đại học, cậu ta cũng sẽ không cần Lục Bình đâu, trong thành phố con gái xinh đẹp đâu có thiếu? Kiểu gì cũng phải cưới một cô gái cũng đậu đại học, như vậy mới xứng với mình chứ!
À đúng rồi, đại học!
Cậu ta hỏi Lục Thiến: “Chị, chị chắc chắn mình có thể thi đậu đại học chứ?”
“Đương nhiên!” Lục Thiến rất tự tin, dù sao ở hiện đại cô ta cũng đã đậu một trường đại học khá tốt.
Lục Uy liền nhích lại gần lấy lòng: “Chị còn có thể thi đậu được, vậy em càng có thể! Chị còn chưa học hết tiểu học, em dù sao cũng học xong tiểu học rồi!”
Lục Thiến thiếu chút nữa cười ra tiếng, tưởng thi đại học dễ như mua cải trắng à, mèo chó gì cũng đậu được chắc?
Nhưng trong nhà chỉ có cậu em này là ủng hộ cô ta hết mực, nên cô ta nén cười, nói: “Nếu em có lòng, vậy để chị dò đường trước, chờ chị thị đậu rồi, em cũng thử xem.”
Lục Uy vui mừng nói: “Được rồi!”
Lục Bình cùng Chu Thanh Vân đến điểm thanh niên trí thức, trước tiên nhìn thấy mấy nữ thanh niên trí thức.
Lâm Uyển Như, Vương Tâm Lan, Lý Thu Yến và Tiêu Mai, đều đã đến thôn Đại Liễu Thụ mấy năm, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng Lục Bình đều nhận ra họ, thậm chí còn biết người đẹp nhất là Lâm Uyển Như từ Kinh Thị đến.
Chỉ là kiếp trước, sau đó Vương Tâm Lan, Lý Thu Yến và Tiêu Mai đều trở về thành, riêng Lâm Uyển Như lại ở lại thôn Đại Liễu Thụ, còn gả cho người trong thôn, mà người đó không ai khác chính là em trai của Lục Thiến, Lục Uy!
Kiếp trước Lục Bình chẳng mấy quan tâm đến cuộc sống của người khác, nhưng kiếp này, nhìn Lâm Uyển Như xinh đẹp lại lạnh lùng, cô thực sự không hiểu một nữ thanh niên trí thức đến từ Kinh Thị như thế, sao lại có thể coi trọng Lục Uy được?
Bốn nữ thanh niên trí thức, trừ Lý Thu Yến, ba người còn lại khi thấy Lục Bình nhìn sang đều mỉm cười.
Lục Bình cũng đáp lại bằng một nụ cười. Dù không định thân thiết quá với họ, nhưng dù sao cũng sẽ sống cùng Chu Thanh Vân ở điểm thanh niên trí thức, ngày nào cũng gặp mặt, cũng nên giữ thể diện.
Tuy vậy, riêng Lâm Uyển Như vì kiếp trước cô ấy gả cho Lục Uy nên Lục Bình định sẽ hạn chế tiếp xúc với cô ấy.
Chu Thanh Vân vốn chẳng mấy khi tiếp xúc với nữ thanh niên trí thức, nên chỉ chăm chăm dẫn Lục Bình đi thẳng tới phòng mình ở phía sau.
Anh mở cửa cho Lục Bình vào trước, sau đó thu lại cây dù, quay người nhận lấy của hồi môn của Lục Bình từ tay Chu Thiên Chi.
Nói là của hồi môn, nhưng thật ra chỉ là một túi vải nhỏ, bên trong đựng hai bộ quần áo của Lục Bình, cùng với chiếc váy và đôi giày da mà Chu Thanh Vân mới mua cho cô hai ngày trước.
Chuyện này cũng không phải do Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa keo kiệt không nỡ chuẩn bị của hồi môn cho cô, mà là vì thời buổi bấy giờ ở nông thôn cuộc sống đều khó khăn, lại thêm thói trọng nam khinh nữ, nên người ta đã quen không chuẩn bị của hồi môn cho con gái.
Chu Thanh Vân nhận lấy túi vải, sắc mặt vẫn điềm nhiên như thường. Trái lại, Chu Thiên Chi thì cảm thấy có chút ấm ức thay cho bạn mình. Với điều kiện tốt như vậy mà lại cưới một cô gái nông thôn như Lục Bình, lễ hỏi đưa không ít, những lần đến nhà mua đồ cũng rất chu đáo, vậy mà nhà họ Lục lại làm như thế này, thật khiến anh ta bất bình.
Kỳ thực, đừng nói là anh ta, ngay cả Lục Bình cũng chẳng hề hay biết, bên trong túi vải ấy có năm đồng tiền mà Điền Quế Hoa lén nhét vào.
Sáng sớm hôm đó, bà vào phòng Lục Bình, lặng lẽ nhét tiền vào mà không nói với cô một lời, ngay cả Lục Thiết Lâm cũng không hay biết.
Nhưng bà cũng không sợ Lục Thiết Lâm biết, vì ông còn đang mong Chu Thanh Vân giúp đỡ Lục Minh, dù có biết bà lén lấy năm đồng đưa cho con gái, cũng không thể ép bà đi đòi lại.
Nhiều lắm thì... cũng chỉ tát bà hai cái, đá thêm hai cước.
Nhưng Điền Quế Hoa cũng đã có sẵn đối sách, bà nhìn ra được, Lục Thiết Lâm có điều cầu Chu Thanh Vân, vì thế mới dè chừng Lục Bình, nếu Lục Thiết Lâm dám động tay động chân, bà sẽ chạy thẳng đến tìm con gái và con rể, chắc chắn có thể khiến Lục Thiết Lâm câm miệng!
Thật ra, Điền Quế Hoa biết rõ, sau khi con gái gả cho Chu Thanh Vân, chắc chắn sẽ không thiếu tiền tiêu, nhưng dù thế nào đi nữa cũng đã gả cho người ta khác với khi còn ở nhà mẹ đẻ, trong tay mà không có lấy một đồng, người làm mẹ như bà cũng thấy lo thay cho con gái.
Chuyện này hiện tại Lục Bình hoàn toàn không hay biết, dĩ nhiên Chu Thanh Vân lại càng không biết.
Dù Chu Thiên Chi có cảm thấy bất công thay bạn, nhưng hôm nay là ngày vui của Chu Thanh Vân, anh ta cũng biết điều mà không nói linh tinh, sau khi đưa túi vải qua, anh ta liền cười nói: “Cậu vào trong đi, chúng tôi không quấy rầy hai vợ chồng nữa.”
Chu Thanh Vân khẽ gật đầu: “Trưa nay nhà vợ tôi sẽ đưa qua hai món ăn, cậu giúp tôi xem hôm nay đến lượt ai nấu cơm, nói với người đó nấu thêm một phần cho Lục Bình, lấy từ khẩu phần lương thực của tôi, còn đồ ăn thì có thể ít lại một chút.”
Tại điểm thanh niên trí thức, mọi người đều ăn cơm chung. Đầu tháng, mọi người sẽ thống nhất giao nộp lương thực, nam thanh niên trí thức lượng cơm ăn nhiều nên giao nhiều, còn nữ thanh niên trí thức lượng cơm ăn ít nên giao ít. Hiện giờ mới giữa tháng, phần của Chu Thanh Vân chắc vẫn còn phân nửa.
Lục Thiết Ngưu tức giận ngồi trong nhà, còn Lục Thiến trong phòng phía đông cũng đang nổi cơn tam bành, Chu Thanh Vân mắt mù kia lại thật sự cưới Lục Bình! Đã vậy còn hào phóng chi tiền, mua quần áo và giày, bày ra cảnh rình rang như thế!
Cô ta đến giờ vẫn không dám tùy tiện ra khỏi cửa, cho nên sai em trai Lục Uy ra ngoài xem xét tình hình giúp mình.
Lục Uy nhìn từ đầu đến cuối, trở về là vừa tức vừa ghen ghét:.“Chu Thanh Vân kia đúng là tiền nhiều đến phát rồ, ngay trước cửa đã phát kẹo, thậm chí có người còn nhận hai lần, mỗi lần ba bốn viên luôn!”
Lục Thiến tỏ vẻ khinh thường nhìn cậu ta, mấy viên kẹo mà cũng làm quá lên như thế?
Nhất là mấy viên kẹo thời buổi này, toàn đồ rẻ tiền, cho cô ta ăn cũng không thèm! Cô ta liền đổi đề tài: “Lục Bình có phải rất đắc ý không?”
Lục Uy không cần nghĩ ngợi liền đáp: “Tất nhiên là đắc ý rồi, đó là Chu Thanh Vân mà! Trong thôn bao nhiêu cô gái thích anh ta, cuối cùng lại bị cô ta giành được, sao không đắc ý cho được?”
Đúng vậy, kia chính là Chu Thanh Vân, đẹp trai, điều kiện trong nhà tốt, Lục Bình chắc chắn rất đắc ý!
Lục Thiến nghiến răng ken két, hừ lạnh: “Đắc ý đi! Nhưng cũng chẳng được lâu đâu!”
Lục Uy đồng tình: “Ừ, nếu Chu Thanh Vân thi đậu đại học, chắc chắn sẽ không cần cô ta nữa.”
À đúng rồi, đại học!
Cậu ta hỏi Lục Thiến: “Chị, chị chắc chắn mình có thể thi đậu đại học chứ?”
“Đương nhiên!” Lục Thiến rất tự tin, dù sao ở hiện đại cô ta cũng đã đậu một trường đại học khá tốt.
Lục Uy liền nhích lại gần lấy lòng: “Chị còn có thể thi đậu được, vậy em càng có thể! Chị còn chưa học hết tiểu học, em dù sao cũng học xong tiểu học rồi!”
Lục Thiến thiếu chút nữa cười ra tiếng, tưởng thi đại học dễ như mua cải trắng à, mèo chó gì cũng đậu được chắc?
Nhưng trong nhà chỉ có cậu em này là ủng hộ cô ta hết mực, nên cô ta nén cười, nói: “Nếu em có lòng, vậy để chị dò đường trước, chờ chị thị đậu rồi, em cũng thử xem.”
Lục Bình cùng Chu Thanh Vân đến điểm thanh niên trí thức, trước tiên nhìn thấy mấy nữ thanh niên trí thức.
Lâm Uyển Như, Vương Tâm Lan, Lý Thu Yến và Tiêu Mai, đều đã đến thôn Đại Liễu Thụ mấy năm, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng Lục Bình đều nhận ra họ, thậm chí còn biết người đẹp nhất là Lâm Uyển Như từ Kinh Thị đến.
Chỉ là kiếp trước, sau đó Vương Tâm Lan, Lý Thu Yến và Tiêu Mai đều trở về thành, riêng Lâm Uyển Như lại ở lại thôn Đại Liễu Thụ, còn gả cho người trong thôn, mà người đó không ai khác chính là em trai của Lục Thiến, Lục Uy!
Kiếp trước Lục Bình chẳng mấy quan tâm đến cuộc sống của người khác, nhưng kiếp này, nhìn Lâm Uyển Như xinh đẹp lại lạnh lùng, cô thực sự không hiểu một nữ thanh niên trí thức đến từ Kinh Thị như thế, sao lại có thể coi trọng Lục Uy được?
Bốn nữ thanh niên trí thức, trừ Lý Thu Yến, ba người còn lại khi thấy Lục Bình nhìn sang đều mỉm cười.
Lục Bình cũng đáp lại bằng một nụ cười. Dù không định thân thiết quá với họ, nhưng dù sao cũng sẽ sống cùng Chu Thanh Vân ở điểm thanh niên trí thức, ngày nào cũng gặp mặt, cũng nên giữ thể diện.
Tuy vậy, riêng Lâm Uyển Như vì kiếp trước cô ấy gả cho Lục Uy nên Lục Bình định sẽ hạn chế tiếp xúc với cô ấy.
Chu Thanh Vân vốn chẳng mấy khi tiếp xúc với nữ thanh niên trí thức, nên chỉ chăm chăm dẫn Lục Bình đi thẳng tới phòng mình ở phía sau.
Anh mở cửa cho Lục Bình vào trước, sau đó thu lại cây dù, quay người nhận lấy của hồi môn của Lục Bình từ tay Chu Thiên Chi.
Nói là của hồi môn, nhưng thật ra chỉ là một túi vải nhỏ, bên trong đựng hai bộ quần áo của Lục Bình, cùng với chiếc váy và đôi giày da mà Chu Thanh Vân mới mua cho cô hai ngày trước.
Chuyện này cũng không phải do Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa keo kiệt không nỡ chuẩn bị của hồi môn cho cô, mà là vì thời buổi bấy giờ ở nông thôn cuộc sống đều khó khăn, lại thêm thói trọng nam khinh nữ, nên người ta đã quen không chuẩn bị của hồi môn cho con gái.
Chu Thanh Vân nhận lấy túi vải, sắc mặt vẫn điềm nhiên như thường. Trái lại, Chu Thiên Chi thì cảm thấy có chút ấm ức thay cho bạn mình. Với điều kiện tốt như vậy mà lại cưới một cô gái nông thôn như Lục Bình, lễ hỏi đưa không ít, những lần đến nhà mua đồ cũng rất chu đáo, vậy mà nhà họ Lục lại làm như thế này, thật khiến anh ta bất bình.
Kỳ thực, đừng nói là anh ta, ngay cả Lục Bình cũng chẳng hề hay biết, bên trong túi vải ấy có năm đồng tiền mà Điền Quế Hoa lén nhét vào.
Sáng sớm hôm đó, bà vào phòng Lục Bình, lặng lẽ nhét tiền vào mà không nói với cô một lời, ngay cả Lục Thiết Lâm cũng không hay biết.
Nhưng bà cũng không sợ Lục Thiết Lâm biết, vì ông còn đang mong Chu Thanh Vân giúp đỡ Lục Minh, dù có biết bà lén lấy năm đồng đưa cho con gái, cũng không thể ép bà đi đòi lại.
Nhiều lắm thì... cũng chỉ tát bà hai cái, đá thêm hai cước.
Nhưng Điền Quế Hoa cũng đã có sẵn đối sách, bà nhìn ra được, Lục Thiết Lâm có điều cầu Chu Thanh Vân, vì thế mới dè chừng Lục Bình, nếu Lục Thiết Lâm dám động tay động chân, bà sẽ chạy thẳng đến tìm con gái và con rể, chắc chắn có thể khiến Lục Thiết Lâm câm miệng!
Thật ra, Điền Quế Hoa biết rõ, sau khi con gái gả cho Chu Thanh Vân, chắc chắn sẽ không thiếu tiền tiêu, nhưng dù thế nào đi nữa cũng đã gả cho người ta khác với khi còn ở nhà mẹ đẻ, trong tay mà không có lấy một đồng, người làm mẹ như bà cũng thấy lo thay cho con gái.
Chuyện này hiện tại Lục Bình hoàn toàn không hay biết, dĩ nhiên Chu Thanh Vân lại càng không biết.
Dù Chu Thiên Chi có cảm thấy bất công thay bạn, nhưng hôm nay là ngày vui của Chu Thanh Vân, anh ta cũng biết điều mà không nói linh tinh, sau khi đưa túi vải qua, anh ta liền cười nói: “Cậu vào trong đi, chúng tôi không quấy rầy hai vợ chồng nữa.”
Chu Thanh Vân khẽ gật đầu: “Trưa nay nhà vợ tôi sẽ đưa qua hai món ăn, cậu giúp tôi xem hôm nay đến lượt ai nấu cơm, nói với người đó nấu thêm một phần cho Lục Bình, lấy từ khẩu phần lương thực của tôi, còn đồ ăn thì có thể ít lại một chút.”
Tại điểm thanh niên trí thức, mọi người đều ăn cơm chung. Đầu tháng, mọi người sẽ thống nhất giao nộp lương thực, nam thanh niên trí thức lượng cơm ăn nhiều nên giao nhiều, còn nữ thanh niên trí thức lượng cơm ăn ít nên giao ít. Hiện giờ mới giữa tháng, phần của Chu Thanh Vân chắc vẫn còn phân nửa.
3
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
