TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 36
Chương 36

Chu Thanh Vân đi đầu hàng, Chu Thiên Chi đi bên cạnh anh, hai người này là hai nam thanh niên đẹp trai nhất trong nhóm trí thức trẻ.

Chu Thanh Vân cao hơn một chút, ngũ quan tuấn tú, khí chất có phần lạnh lùng, lúc không nói chuyện khiến người ta có cảm giác xa cách, như thể người ngoài khó lòng tiếp cận.

Nhưng hôm nay là ngày kết hôn, trước ngực anh đeo một đóa hoa đỏ rực, trên mặt cũng thấp thoáng nụ cười nhàn nhạt, cả người tỏa ra vẻ ôn hòa như ngọc, khiến người ta vừa nhìn đã thấy vui vẻ, các cô gái trong thôn hay những nàng dâu trẻ thấy anh đều đỏ mặt cả lên.

Thậm chí có người còn thì thầm: “Chả trách Lục Thiến lại muốn giành đối tượng của Lục Bình, ai thấy cũng muốn giành thôi!”

Lại có người nhỏ giọng phụ họa: “Phải đấy, nếu tôi chưa gả chồng, tôi cũng muốn thử xem sao!”

Còn Chu Thiên Chi, tuy cùng tuổi với Chu Thanh Vân, nhưng mặt anh ta lại mang vẻ bầu bĩnh trẻ con, lông mày rậm mắt to, dù mấy năm ở thôn Đại Liễu Thụ bị phơi nắng sạm đi nhưng trông vẫn ngoan ngoãn đáng yêu.

Người trong thôn Đại Liễu Thụ tuy không biết rõ Chu Thanh Vân đã hứa hẹn gì để cưới được Lục Bình, nhưng ai nấy đều biết anh mang bao nhiêu lễ vật đến nhà gái, đưa bao nhiêu tiền lễ hỏi, còn tặng bao nhiêu quà, trước ngày kết hôn lại còn mua quần áo và giày mới cho Lục Bình, từng ấy thôi cũng đủ khiến bao người phải thèm thuồng.

Vậy nên khi bọn họ nhìn Chu Thiên Chi và năm nam trí thức trẻ còn độc thân phía sau, không ít nhà có con gái cũng bắt đầu thầm tính toán.

Nhưng nghĩ kỹ lại, người trong nhà Chu Thanh Vân đều có công việc, mỗi tháng đều gửi tiền và tem phiếu về, nên anh mới rộng tay như thế. Còn mấy người kia thì trong nhà không có điều kiện, làm việc cũng không siêng năng, nghèo đến mức nhiều khi còn phải vay gạo của đội sản xuất để sống qua ngày, mọi người nghĩ vậy lại thôi.

Thôi thì xem náo nhiệt cho vui vậy, mấy ai có được vận may như Lục Bình chứ, lỡ gả nhầm một trí thức trẻ mà đến cơm cũng không đủ ăn thì khổ cả đời!

Chu Thanh Vân đã sớm đưa túi kẹo cho Chu Thiên Chi và một nam trí thức khác, đến cửa nhà họ Lục thì cả hai liền lấy kẹo ra phát cho các thôn dân một cách hào phóng, nên đoàn người thuận lợi vào đến tận sân nhà họ Lục.

Lục Minh là em vợ, tất nhiên phải ra chặn một phen, Chu Thanh Vân đã chuẩn bị sẵn một phong bao lì xì và một nắm kẹo sữa đại bạch thỏ, đưa ngay đến trước mặt cậu bé. Lục Minh vui vẻ nhận lấy lì xì bằng một tay, tay kia bốc luôn một nắm kẹo.

Nhưng khi Chu Thanh Vân vừa nhấc chân định bước vào nhà, cậu bé chợt nhớ ra điều gì, liền giang tay ra chặn trước mặt anh, không gọi là “anh Thanh Vân” nữa mà nói: “Anh rể, sau này anh phải đối xử tốt với chị em đó!”

Chu Thanh Vân cúi đầu nhìn Lục Minh béo tròn, nghiêm túc gật đầu: “Ừ, anh sẽ đối xử thật tốt với chị của em.”

Tuy rất thích anh Thanh Vân, nhưng Lục Minh càng thương chị gái mình hơn, cậu bé liền nghiêm mặt nói thêm một câu đầy khí thế: “Em nhớ lời anh đấy, sau này nếu anh dám bắt nạt chị em, nắm đấm của em sẽ không tha cho anh đâu!”

Các thôn dân đứng xem và người thân bạn bè nhà họ Lục lập tức phá lên cười rần rần.

Điền Quế Hoa cũng cười rồi kéo tay con trai: “Thằng nhóc này, nói bậy gì đó hả?”

Lục Thiết Lâm thì sợ Chu Thanh Vân giận, định lên tiếng mắng Lục Minh, nhưng Chu Thanh Vân lại bất ngờ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Lục Minh, giọng ôn hòa nhưng nghiêm túc nói: “Vậy em phải ăn uống cho tốt, mau lớn lên, biết tự bảo vệ mình. Như thế nếu một ngày nào đó anh dám bắt nạt chị em, em mới có sức mà đánh anh.”

Lục Minh vỗ vỗ cái bụng tròn của mình, tự hào nói:.“Em khỏe lắm đó!”

Giọng nói của Chu Thanh Vân quá dịu dàng, lại đầy chân thành, trừ Lục Minh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Anh tuy là đang đáp lời Lục Minh, nhưng ai cũng nghe ra được, trong lời nói ấy không chỉ là mong đợi dành cho Lục Minh mà còn là một lời hứa đối với Lục Bình.

Tào Hiểu Cầm đứng ở cửa nhà chính, nhìn thấy Chu Thanh Vân như thế thì cảm động đến rưng rưng nước mắt.

Bình Bình thật có phúc, sao lại gặp được người đàn ông tốt thế này?

Tào Hiểu Cầm cảm thấy tấm lòng ấy của Chu Thanh Vân còn cảm động hơn cả vẻ ngoài tuấn tú hay gia thế tiền đồ của anh.

Thậm chí Tào Hiểu Cầm không nhịn được mà nghĩ, giá như cô ấy cũng gặp được một người đàn ông đối xử với mình như vậy thì tốt biết mấy!

Vì lẽ đó, khi Chu Thanh Vân đưa cô ấy hai phong bao lì xì, cô ấy liền nghiêng người nhường đường.

Chu Thanh Vân nhấc chân, bước vào phòng của Lục Bình.

Lục Bình đang ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đã trải qua cả một kiếp luân hồi mới đến được bên cô, mỉm cười đứng dậy, chủ động bước tới gần.

“Chu Thanh Vân.” Trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào.

Chu Thanh Vân nắm lấy tay cô, giọng trầm khàn: “Bình Bình, theo anh về nhà nhé.”

“Vâng.” Lục Bình khẽ đáp.

Thời buổi này kết hôn cũng không chú ý nhiều như vậy, Chu Thanh Vân nắm tay Lục Bình bước ra cửa, chào tạm biệt Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa đang không kìm nổi nước mắt.

Lục Minh thì giương chiếc ô đỏ lớn, kiễng chân che trên đầu chị gái, tiễn hai người ra tận cửa.

Đến con đường lớn sau nhà, Lục Bình cúi xuống nhìn em trai, lại quay đầu nhìn em gái không xa phía sau, nói: “Được rồi Minh Minh, đừng tiễn nữa, em và A Phượng trở về đi!”

Lúc này Lục Minh mới thực sự hiểu “gả chồng” là thế nào, là chị gái mình sẽ rời khỏi nhà, không thể ngày ngày chơi cùng cậu nữa. Cậu bé bặm môi, mắt liền đỏ hoe: “Chị ơi, em không nỡ xa chị...”

Lục Bình vẫn còn nhớ mang máng, kiếp trước khi cô xuất giá, Lục Minh còn khóc thảm hơn thế này, nhưng lúc đó trong lòng cô khổ sở, đừng nói đến việc an ủi em trai một câu, đến cả liếc nhìn cậu bé một cái cô cũng không làm được.

Mũi hơi cay cay, Lục Bình ôm vai cậu bé, đưa tay lau đi hàng nước mắt còn chưa kịp rơi khỏi khoé mắt cậu, dịu dàng nói: “Đàn ông con trai, đừng khóc. Sau này chị vẫn sống ở điểm thanh niên trí thức, em nhớ chị thì đến tìm chị, cũng chẳng khác gì ở nhà đâu.”

Lục Minh cố gắng nhịn nước mắt, gật đầu thật mạnh: “Dạ!”

Lục Bình mỉm cười, lại liếc nhìn Lục Phượng đang đứng cách đó không xa, rồi dặn dò tiếp: “Em là anh, sau này phải chăm sóc A Phượng, đừng để A Phượng chịu ấm ức, có chuyện gì thì đến tìm chị.”

Lục Minh lại gật đầu: “Dạ!”

“Về đi!” Lục Bình xoa đầu em trai, nhận lấy chiếc dù đỏ lớn.

Chu Thanh Vân liền đón lấy, cũng xoa đầu Lục Minh: “Yên tâm, anh sẽ đối xử tốt với chị em.”

Lục Minh vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn mấy lần, còn Lục Bình và Chu Thanh Vân thì sóng vai che dù đỏ mà đi về phía điểm thanh niên trí thức.

Hôm nay Lục Bình xuất giá, đúng như Điền Quế Hoa đoán, nhà Lục Thiết Ngưu quả nhiên không ai đến.

Lục Ngọc Hà thì lại đến từ sáng sớm, nhưng hôm nay thậm chí chưa cần Điền Quế Hoa căn dặn, Lục Ngọc Hà đã tự giác bận rộn trước sau, không hề lại gần Lục Bình, nên Điền Quế Hoa cũng không nói gì thêm.

Về phần nhà Lục Thiết Ngưu, lúc Lục Bình đính hôn thì ông ta quả thật rất giận, cho nên không đi cũng không hối hận.

3

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.