0 chữ
Chương 20
Chương 20
Cả nhà buổi sáng đều ra đồng làm nửa ngày, mà bữa sáng thời này thì rất đơn giản chẳng có chút dầu mỡ nào, lúc này ai nấy đều đói đênw ngực dán vào lưng, khuyên không nổi, ngoại trừ Thôi Minh Lệ vì thương con gái mà ở lại, những người khác đều đi ăn cơm.
Nhưng trời nóng hầm hập, vừa ăn cơm vừa nghe tiếng khóc không ngớt khi lớn khi nhỏ phát ra từ phòng phía đông, không nói quá lời, thật sự càng nghe càng bực.
Chị dâu cả không tiện nói gì, nhưng anh cả Lục thì chẳng khách khí gì, cáu kỉnh nói: “Thiến Thiến muốn làm gì vậy? Khóc nửa ngày rồi, không có điểm dừng à?”
Anh hai Lục phụ họa theo: “Đúng rồi đấy, khóc đến nhức cả đầu!”
Em trai Lục từ trước đến nay thân với Lục Thiến, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: “Chị của em là vì uất ức quá, chịu ấm ức thì về nhà khóc một chút cũng không được sao?”
Anh cả Lục bèn gõ một đũa lên đầu em trai, mắng: “Khóc một chút á? Nó khóc đến hai mươi phút rồi đó! Bị ấm ức đến mức nào mà phải khóc như thế?”
Anh hai Lục cũng nói: “Tôi thấy là do nó vô dụng thôi, Lục Bình và Chu Thanh Vân làm xấu mặt nó, thì sao không biết mắng lại, đánh lại? Chỉ biết khóc khóc khóc, hèn nhát!”
Em trai Lục ôm đầu bị gõ đau, bèn hiến kế cho hai anh: “Anh cả, anh hai, Lục Bình thì để chị ấy tự đòi lại công bằng, còn tên thanh niên trí thức Chu kia thì... chúng ta tìm thời gian đánh cho anh ta một trận? Mẹ nó, dám bắt nạt chị em, tưởng nhà họ Lục không có người sao?”
Chưa kịp để hai anh trả lời, Lục Thiết Ngưu đã đập tay mạnh xuống bàn, quát lớn: “Đánh cái gì mà đánh? Thanh niên tri thức có phải muốn đánh là đánh được đâu? Mày sống sung sướиɠ quá nên muốn vào tù đúng không?”
Rồi ông ta lạnh mặt nhìn về phía anh cả Lục và anh hai Lục, nghiêm nghị dặn: “Cả hai trông chừng nó cho kỹ, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc! Nếu thanh niên tri thức mà xảy ra chuyện gì trong địa bàn của chúng ta, ngay cả công xã cũng không đỡ nổi, đến lúc đó cả nhà chúng ta đều gặp họa!”
“Chưa nói đến việc thanh niên trí thức Chu đó là người Thượng Hải, nhà có điều kiện, thật sự lỡ mà đánh cậu ta bị thương, thì người nhà cậu ta chắc chắn không để yên!”
Anh cả Lục và anh hai Lục hiểu chuyện hơn, lập tức gật đầu lia lịa, còn tiện tay mỗi người tặng em trai Lục một đũa gõ vào đầu.
Lục Thiết Ngưu không thèm quản ba đứa con trai làm ầm ĩ nữa, ăn cơm xong, đẩy chén ra rồi bước nhanh về phía phòng phía đông.
Lục Thiến vẫn đang khóc, Thôi Minh Lệ thì ngồi bên cạnh đau lòng khuyên.
Lục Thiết Ngưu đứng ngoài cửa lạnh lùng nhìn một lúc, rồi mới bước vào: “Lúc trước ba đã nói là Chu Thanh Vân thích Bình Bình, con chen ngang vào là không thích hợp, con lại cố không nghe! Giờ thì hay rồi cả thôn đều biết con muốn giành đối tượng của Bình Bình!”
Lục Thiết Ngưu cảm thấy mất mặt, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng khóc nữa! Sau này bớt ra ngoài vài lần, lâu ngày chuyện này liền phai nhạt, sẽ không có ai nhắc lại nữa!”
Sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Minh Lệ: “Bà cũng phải biết khuyên nó chứ! Lúc trước nó làm bậy bà cũng không biết khuyên, lúc ở bên nhà thằng hai cũng chẳng biết bảo vệ nó, giờ nó khóc thì bà cũng khuyên không được, bà còn làm được cái gì?”
Thôi Minh Lệ tức đến nghẹn lời: “Cái gì mà lúc trước nó làm bậy tôi không biết khuyên? Ông không phải cũng biết rõ sao, ông có khuyên nó không?”
Lục Thiến chịu không nổi, ngẩng đầu lên tức giận nói: “Được rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa!”
Rồi quay sang oán trách Thôi Minh Lệ:
“Mẹ, hôm nay đều là do mẹ! Con không biết con có phải là con ruột của mẹ không nữa, mẹ lại vạch trần con trước mặt bao nhiêu người như thế, sau này người trong thôn còn nhìn con thế nào? Chắc chắn nhìn thấy con liền chỉ trỏ sau lưng con!”
Thôi Minh Lệ cũng hối hận vì lúc đó miệng quá nhanh, nhưng bị con gái chỉ vào mặt oán trách thế này, trong lòng bà ta cũng không dễ chịu chút nào, liền nói: “Chẳng phải tại con quá nóng vội sao? Thể hiện rõ rành rành như thế, nên Lục Bình và thanh niên trí thức Chu mới nắm được nhược điểm của con!”
“Chính mẹ cũng có lỗi, sao lại đổ hết lên đầu con được?”
Lục Thiến không thể tin nổi nhìn Thôi Minh Lệ: “Mẹ làm sai mà còn không chịu nhận à?”
Thôi Minh Lệ còn muốn cãi lại, thì bị một tiếng quát giận dữ của Lục Thiết Ngưu cắt ngang: “Đủ rồi! Hai người đừng nói nữa!”
Thôi Minh Lệ bị dọa rụt cổ lại, Lục Thiến thì mím môi không nói lời nào.
Bên phía Lục Ngọc Hà, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đến nhà anh cả Lục Thiết Ngưu.
Sự tình đã rõ rành rành rồi, cháu gái lớn Lục Thiến hoàn toàn khong có cơ hội gả cho thanh niên trí thức Chu, nếu muốn mưu cầu lợi lộc sau này, thì chỉ có thể nhắm vào cháu gái thứ hai.
Nghĩ vậy, bà ta vội vàng trở về nhà, lật tung tủ tìm vải dệt tích trữ trong nhà. Nhìn bộ dạng kia, cháu gái thứ hai e là sắp gả cho thanh niên trí thức Chu rồi, bà ta làm cô út, muốn cháu gái ghi nhớ ân tình, thì hồi môn ít ra cũng phải cho ra hồn!
Lục Ngọc Hà không khỏi thở dài một tiếng, thật sự hối hận, lúc trước sao lại hồ đồ, một mực muốn giúp Lục Thiến chứ? May mà anh hai bà ta là người dễ bị thuyết phục, đến lúc đó hồi môn bà ta đưa hậu hĩnh một chút, lại nói vài lời hay, dỗ dành anh hai vui vẻ, thì bêncháu gái thứ hai hẳn là không khó xử nữa.
Lúc nhà họ Lục chuẩn bị ăn cơm chiều, vợ trưởng thôn tươi cười tới nhà.
Bà ấy đến là để nói về việc chiều nay Chu Thanh Vân đến nhà nhờ bà ấy và Tào trưởng thôn làm mối.
“Tôi nói thật nhé, ba mẹ của Bình Bình à, thanh niên trí thức Chu người ta thật lòng để tâm đến Bình Bình nhà mình đó! Không chỉ sốt sắng muốn đính hôn, mà còn nhờ tôi ngày mai cùng cậu ấy đi mua lễ vật cầu hôn nữa, đủ thấy người ta sợ lễ nghi không chu đáo, sợ sơ suất với Bình Bình của mình!”
Lục Thiết Lâm trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cố ý nói: “Không phải đều là như vậy sao, cưới con dâu là cúi đầu mừng cưới, gả con gái là ngẩng đầu mừng cưới.”
Lời thì đúng là như vậy, nhưng cũng phải xem điều kiện của hai bên nhà trai nhà gái ra sao.
Nếu điều kiện tương đương, thì đúng là như thế, bên cưới dâu thái độ thấp một chút, bên gả con gái thì tư thái cao hơn chút.
Nhưng nếu nhà trai điều kiện vượt trội hơn nhà gái nhiều, thì có khi lại ngược lại!
Theo lời vợ trưởng thôn, Lục Bình đúng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thôn Đại Liễu Thụ, nhưng thanh niên trí thức Chu thì cũng đâu kém gì?
Người ta còn là trí thức từ thành phố lớn về, trình độ học vấn đủ để thi đại học, điều kiện của Lục Bình so với người ta thì cách biệt không chỉ một chút!
Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vợ trưởng thôn cũng không nói ra. Thanh niên trí thức Chu đã bằng lòng, bà ấy là người ngoài biết gì mà chen lời, chỉ cần đưa tin là được rồi!
Bà ấy cười nói: “Vậy ngày mai hai người đều xin nghỉ nửa ngày, ở nhà chờ nhé?”
Điền Quế Hoa lập tức gật đầu lia lịa: “Được được, chúng tôi sẽ ở nhà chờ!”
Việc đã xong, vợ trưởng thôn từ chối lời mời ăn cơm của Điền Quế Hoa rồi về nhà.
Đợi bà ấy đi rồi, trong nhà không còn người ngoài, ý cười trên mặt Lục Thiết Lâm hiện rõ ràng.
Nhưng trời nóng hầm hập, vừa ăn cơm vừa nghe tiếng khóc không ngớt khi lớn khi nhỏ phát ra từ phòng phía đông, không nói quá lời, thật sự càng nghe càng bực.
Chị dâu cả không tiện nói gì, nhưng anh cả Lục thì chẳng khách khí gì, cáu kỉnh nói: “Thiến Thiến muốn làm gì vậy? Khóc nửa ngày rồi, không có điểm dừng à?”
Anh hai Lục phụ họa theo: “Đúng rồi đấy, khóc đến nhức cả đầu!”
Em trai Lục từ trước đến nay thân với Lục Thiến, không nhịn được mà lên tiếng bênh vực: “Chị của em là vì uất ức quá, chịu ấm ức thì về nhà khóc một chút cũng không được sao?”
Anh hai Lục cũng nói: “Tôi thấy là do nó vô dụng thôi, Lục Bình và Chu Thanh Vân làm xấu mặt nó, thì sao không biết mắng lại, đánh lại? Chỉ biết khóc khóc khóc, hèn nhát!”
Em trai Lục ôm đầu bị gõ đau, bèn hiến kế cho hai anh: “Anh cả, anh hai, Lục Bình thì để chị ấy tự đòi lại công bằng, còn tên thanh niên trí thức Chu kia thì... chúng ta tìm thời gian đánh cho anh ta một trận? Mẹ nó, dám bắt nạt chị em, tưởng nhà họ Lục không có người sao?”
Chưa kịp để hai anh trả lời, Lục Thiết Ngưu đã đập tay mạnh xuống bàn, quát lớn: “Đánh cái gì mà đánh? Thanh niên tri thức có phải muốn đánh là đánh được đâu? Mày sống sung sướиɠ quá nên muốn vào tù đúng không?”
“Chưa nói đến việc thanh niên trí thức Chu đó là người Thượng Hải, nhà có điều kiện, thật sự lỡ mà đánh cậu ta bị thương, thì người nhà cậu ta chắc chắn không để yên!”
Anh cả Lục và anh hai Lục hiểu chuyện hơn, lập tức gật đầu lia lịa, còn tiện tay mỗi người tặng em trai Lục một đũa gõ vào đầu.
Lục Thiết Ngưu không thèm quản ba đứa con trai làm ầm ĩ nữa, ăn cơm xong, đẩy chén ra rồi bước nhanh về phía phòng phía đông.
Lục Thiến vẫn đang khóc, Thôi Minh Lệ thì ngồi bên cạnh đau lòng khuyên.
Lục Thiết Ngưu cảm thấy mất mặt, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, đừng khóc nữa! Sau này bớt ra ngoài vài lần, lâu ngày chuyện này liền phai nhạt, sẽ không có ai nhắc lại nữa!”
Sau đó lại hung hăng trừng mắt nhìn Thôi Minh Lệ: “Bà cũng phải biết khuyên nó chứ! Lúc trước nó làm bậy bà cũng không biết khuyên, lúc ở bên nhà thằng hai cũng chẳng biết bảo vệ nó, giờ nó khóc thì bà cũng khuyên không được, bà còn làm được cái gì?”
Thôi Minh Lệ tức đến nghẹn lời: “Cái gì mà lúc trước nó làm bậy tôi không biết khuyên? Ông không phải cũng biết rõ sao, ông có khuyên nó không?”
Lục Thiến chịu không nổi, ngẩng đầu lên tức giận nói: “Được rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa!”
Rồi quay sang oán trách Thôi Minh Lệ:
“Mẹ, hôm nay đều là do mẹ! Con không biết con có phải là con ruột của mẹ không nữa, mẹ lại vạch trần con trước mặt bao nhiêu người như thế, sau này người trong thôn còn nhìn con thế nào? Chắc chắn nhìn thấy con liền chỉ trỏ sau lưng con!”
Thôi Minh Lệ cũng hối hận vì lúc đó miệng quá nhanh, nhưng bị con gái chỉ vào mặt oán trách thế này, trong lòng bà ta cũng không dễ chịu chút nào, liền nói: “Chẳng phải tại con quá nóng vội sao? Thể hiện rõ rành rành như thế, nên Lục Bình và thanh niên trí thức Chu mới nắm được nhược điểm của con!”
“Chính mẹ cũng có lỗi, sao lại đổ hết lên đầu con được?”
Lục Thiến không thể tin nổi nhìn Thôi Minh Lệ: “Mẹ làm sai mà còn không chịu nhận à?”
Thôi Minh Lệ còn muốn cãi lại, thì bị một tiếng quát giận dữ của Lục Thiết Ngưu cắt ngang: “Đủ rồi! Hai người đừng nói nữa!”
Thôi Minh Lệ bị dọa rụt cổ lại, Lục Thiến thì mím môi không nói lời nào.
Bên phía Lục Ngọc Hà, sau khi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không đến nhà anh cả Lục Thiết Ngưu.
Sự tình đã rõ rành rành rồi, cháu gái lớn Lục Thiến hoàn toàn khong có cơ hội gả cho thanh niên trí thức Chu, nếu muốn mưu cầu lợi lộc sau này, thì chỉ có thể nhắm vào cháu gái thứ hai.
Nghĩ vậy, bà ta vội vàng trở về nhà, lật tung tủ tìm vải dệt tích trữ trong nhà. Nhìn bộ dạng kia, cháu gái thứ hai e là sắp gả cho thanh niên trí thức Chu rồi, bà ta làm cô út, muốn cháu gái ghi nhớ ân tình, thì hồi môn ít ra cũng phải cho ra hồn!
Lục Ngọc Hà không khỏi thở dài một tiếng, thật sự hối hận, lúc trước sao lại hồ đồ, một mực muốn giúp Lục Thiến chứ? May mà anh hai bà ta là người dễ bị thuyết phục, đến lúc đó hồi môn bà ta đưa hậu hĩnh một chút, lại nói vài lời hay, dỗ dành anh hai vui vẻ, thì bêncháu gái thứ hai hẳn là không khó xử nữa.
Lúc nhà họ Lục chuẩn bị ăn cơm chiều, vợ trưởng thôn tươi cười tới nhà.
Bà ấy đến là để nói về việc chiều nay Chu Thanh Vân đến nhà nhờ bà ấy và Tào trưởng thôn làm mối.
“Tôi nói thật nhé, ba mẹ của Bình Bình à, thanh niên trí thức Chu người ta thật lòng để tâm đến Bình Bình nhà mình đó! Không chỉ sốt sắng muốn đính hôn, mà còn nhờ tôi ngày mai cùng cậu ấy đi mua lễ vật cầu hôn nữa, đủ thấy người ta sợ lễ nghi không chu đáo, sợ sơ suất với Bình Bình của mình!”
Lục Thiết Lâm trong lòng vui mừng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, còn cố ý nói: “Không phải đều là như vậy sao, cưới con dâu là cúi đầu mừng cưới, gả con gái là ngẩng đầu mừng cưới.”
Lời thì đúng là như vậy, nhưng cũng phải xem điều kiện của hai bên nhà trai nhà gái ra sao.
Nếu điều kiện tương đương, thì đúng là như thế, bên cưới dâu thái độ thấp một chút, bên gả con gái thì tư thái cao hơn chút.
Nhưng nếu nhà trai điều kiện vượt trội hơn nhà gái nhiều, thì có khi lại ngược lại!
Theo lời vợ trưởng thôn, Lục Bình đúng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất thôn Đại Liễu Thụ, nhưng thanh niên trí thức Chu thì cũng đâu kém gì?
Người ta còn là trí thức từ thành phố lớn về, trình độ học vấn đủ để thi đại học, điều kiện của Lục Bình so với người ta thì cách biệt không chỉ một chút!
Dù trong lòng nghĩ thế, nhưng vợ trưởng thôn cũng không nói ra. Thanh niên trí thức Chu đã bằng lòng, bà ấy là người ngoài biết gì mà chen lời, chỉ cần đưa tin là được rồi!
Bà ấy cười nói: “Vậy ngày mai hai người đều xin nghỉ nửa ngày, ở nhà chờ nhé?”
Điền Quế Hoa lập tức gật đầu lia lịa: “Được được, chúng tôi sẽ ở nhà chờ!”
Việc đã xong, vợ trưởng thôn từ chối lời mời ăn cơm của Điền Quế Hoa rồi về nhà.
Đợi bà ấy đi rồi, trong nhà không còn người ngoài, ý cười trên mặt Lục Thiết Lâm hiện rõ ràng.
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
