TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Lục Thiến cuối cùng cũng phản ứng lại, cô ta tức giận đến tái mặt. Lục Bình làm thế này, Chu Thanh Vân sẽ nghĩ thế nào về cô ta? Nếu cô ta không gả được cho Chu Thanh Vân, thanh danh lại bị hủy, cả thôn Đại Liễu Thụ sẽ nhìn cô ta thế nào?

Phải biết đây chính là thập niên 70, thanh danh của phụ nữ là quan trọng nhất!

Lục Thiến tức đến mặt mày vặn vẹo, vừa hét lên: “Lục Bình mày đánh rắm, tao xé nát miệng mày ra!”, vừa xông tới định đánh Lục Bình.

Lục Bình tất nhiên sẽ không đứng im chịu đánh, nhưng khi cô chuẩn bị đánh trả, Chu Thanh Vân lại trước một bước đứng chắn trước mặt cô, giơ tay chặn Lục Thiến lại.

Dù sao Lục Thiến cũng là con gái, cho dù tức giận đến đâu, cũng không thể chống lại sức lực của Chu Thanh Vân.

Lục Minh nghe thấy tiếng ồn ào liền từ trong sân lao ra. Cậu bé tám tuổi béo lùn chắc nịch như nghé con, vì trong lòng thương chị gái Lục Bình nhất, liền tức giận cúi đầu húc thẳng vào bụng Lục Thiến.

Húc đến nỗi Lục Thiến loạng choạng lùi mấy bước, rồi ngã ngồi bệt xuống đất. Mà cái thân hình béo lùn như ngọn núi nhỏ của cậu bé cũng đè luôn lên người Lục Thiến.

Cậu bé hét “áo áo” hai tiếng rồi mới lồm cồm bò dậy, lại chạy về bên cạnh Lục Bình.

Nhưng cậu bé vẫn còn đang giận, vừa thấy Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa cũng đi ra, liền xông lên mách tội: “Ba, mẹ, chị họ Thiến Thiến bắt nạt chị của con! Chị ấy còn thích anh Thanh Vân, còn muốn giành anh Thanh Vân với chị của con!”

Thật ra Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa đều đã nghe thấy cả rồi. Lúc này, hai vợ chồng bọn họ đều cảm thấy Chu Thanh Vân là chàng rể lý tưởng, đặc biệt là Lục Thiết Lâm, nghĩ tới viễn cảnh tốt đẹp mà Chu Thanh Vân từng vẽ ra cho ông, giờ nhìn sang Lục Thiến và Thôi Minh Lệ, ông chỉ thấy hai người kia đến là để “giành tiền” với ông!

Ông lạnh mặt, liếc mắt nhìn Lục Thiến một cái, với tư cách là trưởng bối, ông chẳng buồn nói gì với cô ta, mà chỉ chuyển ánh mắt sang Thôi Minh Lệ lúc này đang lộ rõ vẻ chột dạ pha lẫn tức giận, nói: “Chị dâu à, trách không được chị cứ khuyên tôi không nên đồng ý chuyện của Bình Bình với thanh niên trí thức Chu, thì ra là chị muốn đồng ý cho nhà mình?”

Thôi Minh Lệ sao dám thừa nhận? Cướp bạn trai của em họ, nếu thừa nhận rồi thì con gái bà ta không phải sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng hay sao?

“Em hai, chú nói gì vậy? Làm gì có chuyện đó!” Bà ta lập tức phản bác.

Lục Thiết Lâm chỉ nhếch mép cười lạnh, rồi quay sang nhìn cô em gái đang mặt mày trắng bệch. Nếu không chột dạ, sao lại thành ra thế này? Ông nói: “Ngọc Hà à, chỉ có Lục Thiết Ngưu là anh của cô thôi đúng không? Còn tôi thì không, tôi chẳng có quan hệ gì với cô, tôi là người xa lạ... không, tôi là kẻ thù của cô đúng không?”

Lục Ngọc Hà vội vàng xua tay, cuống quýt giải thích: “Anh hai, anh đang nói gì vậy? Em lúc nào cũng nghĩ cho Bình Bình, anh đừng hiểu lầm lòng tốt của em mà!”

Nhưng Điền Quế Hoa thì không nhịn nổi nữa, một người, rồi lại một người nữa, coi bà như người chết rồi sao?

Bà lười cãi nhau với Lục Ngọc Hà, chỉ quay sang nói với Thôi Minh Lệ: “Chị dâu à, tôi thấy chị nghĩ hơi nhiều rồi đấy! Thanh niên trí thức Chu thích Bình Bình nhà tôi là vì con bé vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, còn Thiến Thiến nhà chị, hừ, chị cũng không lấy gương cho nó xem, với cái bộ dạng đó mà cũng đòi giành thanh niên trí thức Chu với Bình Bình nhà tôi, chị nghĩ nó có cửa sao?”

Thôi Minh Lệ vốn dĩ định chết cũng không thừa nhận, nhưng Điền Quế Hoa thì lại biết rõ chỗ nào đâm là đau. Bà ta vốn đã ghen tức vì con gái mình không xinh đẹp bằng con gái Điền Quế Hoa, hiện tại còn nghe Điền Quế Hoa chê bai Thiến Thiến nhà bà ta trước mặt mọi người, sao bà ta có thể nhịn nổi?

Nhất thời lửa giận bốc lên đầu, Thôi Minh Lệ cũng không rảnh đỡ Lục Thiến dậy nữa, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tôi phi! Cô thôi đi! Cả cái thôn này ai mà không biết Thiến Thiến nhà tôi tốt hơn Bình Bình nhà cô?”

“Còn nói là thanh niên trí thức Chu thích Bình Bình nhà cô, nếu không phải Bình Bình nhà cô lẳиɠ ɭơ dụ dỗ trước, thanh niên trí thức Chu có thể coi trọng nó sao?”

“Thiến Thiến nhà tôi chính là quá hiểu chuyện, biết giữ gìn giáo dưỡng và thanh danh, nếu không thì làm gì còn chỗ cho Bình Bình nhà cô? Thanh niên trí thức Chu muốn cưới chắc chắn phải là Thiến Thiến nhà tôi!”

“Còn nữa, Bình Bình nhà cô có đẹp hơn con tôi đâu mà...”

Thôi Minh Lệ thao thao bất tuyệt như súng liên thanh, Lục Thiến nghe xong chỉ thấy trời đất tối sầm, như thể cả bầu trời sụp xuống, lập tức nhào tới ôm lấy chân mẹ mình, miệng hét lên liên tục: “Mẹ! Mẹ! Mẹ!”

Thôi Minh Lệ lúc này mới bừng tỉnh, nhận ra mình vừa nói gì, mặt bà ta cũng tái mét.

Còn Điền Quế Hoa, chẳng buồn tức giận vì những lời Thôi Minh Lệ nói, chỉ quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiết Lâm: “Ông nhìn đi! Nhìn cho rõ cái gọi là chị dâu tốt, em gái tốt của ông! Đều là loại người không muốn thấy con gái nhà chúng ta lấy được chồng tốt, chỉ muốn phá hoại chuyện cưới xin của Bình Bình thôi!”

Lục Thiết Lâm mặt mày âm trầm, không nói lời nào, nhưng trong lòng thì đã giận đến cực điểm.

Chỉ có Chu Thanh Vân lúc này vẫn nhớ những lời sỉ nhục mà Thôi Minh Lệ vừa tuôn ra, anh bước đến đứng trước mặt Lục Bình, rồi quay sang nói với Lục Thiết Lâm và Điền Quế Hoa: “Chú Lục, thím Điền, hai người yên tâm, trong lòng cháu chỉ có Bình Bình. Những người khác, cháu không thèm liếc mắt một cái.”

Sau đó anh quay lại liếc nhìn Thôi Minh Lệ, giọng cao hơn hẳn: “Còn nữa, chú Lục, thím Điền, hai người đừng tin những lời bôi nhọ Bình Bình, cô ấy chưa từng lẳиɠ ɭơ dụ dỗ cháu, là cháu thích cô ấy trước, hơn nữa, từ đầu tới giờ chúng cháu chưa từng lén lút gặp nhau, tình cảm trong sáng, tuyệt đối trong sạch, hai người nên tin tưởng con gái mình!”

Lục Thiết Lâm là người sĩ diện, dù trong sạch thật hay không, ông cũng lập tức đỡ lời: “Tất nhiên! Con gái tôi, tôi còn không biết sao? Nó không phải loại người như vậy!”

Chu Thanh Vân khẽ gật đầu, rồi nhìn Lục Thiến với ánh mắt lạnh lùng, không khách khí nói: “Ngược lại có một số người, ngoài miệng thì nói coi trọng danh tiếng và giáo dưỡng con gái, nhưng lại hết lần này tới lần khác chặn đường tôi, tôi từ chối rồi mà còn ép tôi uống chè đậu xanh do mình nấu!”

Lục Thiến trợn tròn mắt, không dám tin Chu Thanh Vân lại nói chuyện không nể mặt đến vậy.

Cô ta dù gì cũng là con gái, lại đang sống trong thập niên 70, danh tiếng của con gái quan trọng biết bao, không thích cô ta thì cũng thôi đi, sao có thể nói thẳng ra như thế, chẳng khác nào hại chết cô ta!

4

0

2 tháng trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.