0 chữ
Chương 16
Chương 16
Ánh mắt Lục Bình lướt qua khuôn mặt lo lắng của Thôi Minh Lệ, sau đó quay lại nhìn Lục Thiến, thản nhiên đáp lời: “Vẫn chưa đồng ý.”
Cô thấy rõ Lục Thiến nhẹ nhàng thở ra, Thôi Minh Lệ cũng thở phào một hơi.
Sau đó hai người họ mới như chợt nhớ đến Chu Thanh Vân, Thôi Minh Lệ khẽ gật đầu với anh, còn Lục Thiến thì đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi trên mặt, lại lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn Chu Thanh Vân, khẽ mỉm cười.
Lục Bình ngừng thở, Lục Thiến đang làm gì vậy?
Ngay trước mặt cô, quyến rũ Chu Thanh Vân?
Chu Thanh Vận chỉ gật đầu với Thôi Minh Lệ, đối với nụ cười của Lục Thiến anh làm như không thấy.
Tươi cười trên mặt Lục Thiến cứng lại, cô ta cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rồi bước lên kéo tay Lục Bình, kéo Lục Bình đi về phía trước vài bước.
Trong lòng Lục Bình cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn Chu Thanh Vân rồi đi theo Lục Thiến.
Chờ chắc chắn nói nhỏ mà Chu Thanh Vân không nghe thấy, Lục Thiến mới nói với Lục Bình: “Bình Bình, em đang làm gì vậy? Nếu chú hai và thím hai vẫn chưa đồng ý chuyện em với thanh niên trí thức Chu, sao em có thể đơn độc đi cùng anh ta như thế?”
“Nghe lời chị, mau về nhà đi! Em là con gái đừng thân thiết bất minh với đàn ông như vậy, hủy hoại thanh danh!”
Thật đúng là "tốt bụng"!
Chỉ là cái “tốt bụng” này, trong đó lại ẩn chứa ác ý!
Nam nữ đơn độc, thân thiết bất minh, Lục Thiến đây là đang muốn gán tội cho cô?
Dù ở kiếp trước Lục Thiến không lộ mặt nhiều, nhưng nghĩ lại sự “nhiệt tình” trong chuyện hôn nhân của Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà, kết hợp với biểu hiện của Lục Thiến bây giờ, Lục Bình nhanh chóng nhận ra bên trong hẳn là có âm mưu gì đó.
Không chừng từ đầu đến cuối, Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà vẫn luôn ngấm ngầm giúp đỡ Lục Thiến, cho rằng nếu ngăn cô và Chu Thanh Vân ở bên nhau, sớm tìm nơi gả cô đi, thì Lục Thiến sẽ có cơ hội gả cho Chu Thanh Vân?
Dù kiếp trước Lục Thiến không gả cho Chu Thanh Vân, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vì ở kiếp trước, cô ta cũng tham gia thi đậu đại học, chọn trường đại học giống với Chu Thanh Vân, đều ở Thượng Hải!
Nói đến chị họ Lục Thiến, kiếp trước Lục Bình tuy không thân thiết, nhưng cũng biết cô ta là người có năng lực. Rõ ràng tiểu học còn chưa học xong, vậy mà đến năm thứ ba sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cô ta lại tự học để thi và thì đậu vào một trường đại học ở Thượng Hải.
Tuy trường đại học của cô ta không bằng trường của Chu Thanh Vân, nhưng với xuất thân như vậy ngay cả tiểu học cũng chưa học xong lại là sinh viên đầu tiên trong thôn Đại Liễu Thụ, thậm chí toàn công xã, kiếp trước đúng là đã có một khoảng thời gian rất phong quang.
Sau này, cô ta lên Thượng Hải học đại học, tốt nghiệp rồi ở lại Thượng Hải làm việc, còn gả cho một người bản địa ở đó. Tuy không thể đón cả nhà bác cả lên thành phố, nhưng thường xuyên gửi tiền về. Kiếp trước mấy anh em họ trong nhà bác cả xây nhà mới, đều là nhờ tiền cô ta gửi về.
Khi ấy, cô ta không chỉ là niềm tự hào của bác cả bác gái, mà còn là niềm kiêu hãnh của cả đại gia đình họ Lục, thậm chí là niềm tự hào của cả thôn Đại Liễu Thụ.
Cuộc sống sau này của cô ta đã cao đến mức Lục Bình có cố đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp, hai người quả thực như một kẻ ở thiên đường, một kẻ dưới địa ngục.
Nhưng Lục Thiến có năng lực như vậy hiện tại lại muốn tranh giành Chu Thanh Vân với cô sao?
Lục Bình cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Nhưng nghĩ lại kiếp trước, chỉ vì cô không chịu nghe lời ba mẹ chia tay với Chu Thanh Vân mà bị nhốt vào nhà kho, không cho ăn không cho uống, rồi đến khi ba cô lấy đôi chân của Chu Thanh Vân ra uy hϊếp...
Khi ấy Chu Thanh Vân đâu có giống kiếp này mang lễ hỏi đến, cũng không vẽ bánh vẽ đường cho ba cô, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị ép phải chia tay với anh. Nên có lẽ, cũng vì thế mà kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Thiến?
Mặc dù cô biết người thực sự làm chủ hôn sự của cô là ba cô, người đã nhốt cô vào nhà kho, trừng phạt, uy hϊếp, ép chia tay, ép gả đi cũng là ba cô, nhưng đám người như Thôi Minh Lệ, Lục Ngọc Hà và cả Lục Thiến cũng không thể gạt bỏ trách nhiệm!
Dù sao cũng từng sống qua một đời, Lục Bình cẩn thận suy nghĩ lại, biết mình đoán không sai.
Vì vậy, cô lập tức rút tay lại, mỉm cười nhìn Lục Thiến: “Chị họ à, chị chưa đính hôn nên không biết, nhà trai đến nhà hỏi cưới, nhà gái sao có thể gật đầu đồng ý ngay lần đầu được?”
“Gả con gái phải tư thế cao một chút, phải đợi bên nhà trai ba lần bốn lượt biểu hiện cầu cưới, như vậy mới có thể gật đầu gả con gái đi.”
“Cho nên nếu chị muốn đến nhà tôi thì cứ đến, còn tôi thì không về đâu, ba bảo tôi tiễn anh Thanh Vân mà.”
Đã biết được tâm tư của Lục Thiến, lời này của Lục Bình mang theo ý khoe khoang rõ rệt, cô còn cố ý gọi Chu Thanh Vân là “Thanh Vân”, cách gọi thân mật mà trước giờ cô chưa từng kêu.
Quả nhiên Lục Thiến không làm cô thất vọng, có lẽ ỷ vào quay lưng về phía bên kia nên Chu Thanh Vân không nhìn thấy, gương mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ tức giận, nghiến răng thấp giọng mắng: “Lục Bình, mày không biết xấu hổ à?”
Lục Bình hơi sửng sốt, thật không ngờ Lục Thiến lại trực tiếp trở mặt như thế, mở miệng liền mắng!
Lúc này, Lục Ngọc Hà cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lục Thiến và Lục Bình đứng cùng một chỗ, còn Thôi Minh Lệ lại đang đứng gần Chu Thanh Vân, bà ta liền nhanh chân đến hỏi tình hình.
Lục Bình lạnh lùng nhìn, trong lòng thậm chí có chút thương cảm thay ba mình.
Xem đi, ông ấy cứ tưởng anh cả, chị dâu, và em gái là vì nghĩ cho ông ấy, ai ngờ người ta liên kết với nhau, hận không thể cùng nhau đối phó ông ấy!
Sống lại một đời, Lục Bình gặp chuyện cũng không còn muốn nhẫn nhịn nữa, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấu tâm tư ác độc của Lục Thiến!
Kiếp trước đã không thể quay lại, nhưng hiện tại cũng coi như là thời điểm tốt.
Lục Bình khẽ cười lạnh, rồi lập tức lớn tiếng nói: “Chị họ Thiến Thiến! Chị đừng quá đáng! Tôi biết chị thích Chu Thanh Vân, nhưng anh ấy đã tới nhà tôi hỏi cưới, chị chen vào thế này thật là không có đạo đức!”
Lúc này hai người đang đứng rất gần cổng rào nhà họ Lục, Lục Bình lại cố ý nói lớn, nên những người tụ tập trong sân, đặc biệt là gần cổng, đều nghe thấy rõ ràng.
Lục Thiến không ngờ Lục Bình lại chơi bài này, trực tiếp trợn tròn mắt.
Lục Bình thấy thế, liền bước hai bước về phía cổng nhà mình, giọng càng lớn hơn: “Cho dù chị muốn theo đuổi Chu Thanh Vân, thì cũng phải đợi ba mẹ tôi từ chối lời cầu hôn của anh ấy, đợi tôi với anh ấy không còn quan hệ gì thì chị mới có thể theo đuổi, đúng không? Tôi còn là em họ ruột của chị mà, chị làm như vậy thì giống cái gì?”
“Còn bác gái và cô út nữa, tôi biết bác gái thương chị, cô út cũng thiên vị chị, nhưng sao chị lại có thể để hai người đó đi xúi giục ba mẹ tôi phản đối tôi và Chu Thanh Vân ở bên nhau? Chị làm như vậy quá ích kỷ, không sợ khi sự thật bại lộ, ba mẹ tôi biết bị lừa, từ đó tuyệt giao với bác cả và cô út luôn sao?”
“Tôi biết chị thèm muốn diện mạo và gia thế của Chu Thanh Vân, nhưng mà chị cũng...”
Cô thấy rõ Lục Thiến nhẹ nhàng thở ra, Thôi Minh Lệ cũng thở phào một hơi.
Sau đó hai người họ mới như chợt nhớ đến Chu Thanh Vân, Thôi Minh Lệ khẽ gật đầu với anh, còn Lục Thiến thì đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính mồ hôi trên mặt, lại lau mồ hôi trên trán, sau đó nhìn Chu Thanh Vân, khẽ mỉm cười.
Lục Bình ngừng thở, Lục Thiến đang làm gì vậy?
Ngay trước mặt cô, quyến rũ Chu Thanh Vân?
Chu Thanh Vận chỉ gật đầu với Thôi Minh Lệ, đối với nụ cười của Lục Thiến anh làm như không thấy.
Tươi cười trên mặt Lục Thiến cứng lại, cô ta cúi đầu, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, rồi bước lên kéo tay Lục Bình, kéo Lục Bình đi về phía trước vài bước.
Chờ chắc chắn nói nhỏ mà Chu Thanh Vân không nghe thấy, Lục Thiến mới nói với Lục Bình: “Bình Bình, em đang làm gì vậy? Nếu chú hai và thím hai vẫn chưa đồng ý chuyện em với thanh niên trí thức Chu, sao em có thể đơn độc đi cùng anh ta như thế?”
“Nghe lời chị, mau về nhà đi! Em là con gái đừng thân thiết bất minh với đàn ông như vậy, hủy hoại thanh danh!”
Thật đúng là "tốt bụng"!
Chỉ là cái “tốt bụng” này, trong đó lại ẩn chứa ác ý!
Nam nữ đơn độc, thân thiết bất minh, Lục Thiến đây là đang muốn gán tội cho cô?
Dù ở kiếp trước Lục Thiến không lộ mặt nhiều, nhưng nghĩ lại sự “nhiệt tình” trong chuyện hôn nhân của Thôi Minh Lệ và Lục Ngọc Hà, kết hợp với biểu hiện của Lục Thiến bây giờ, Lục Bình nhanh chóng nhận ra bên trong hẳn là có âm mưu gì đó.
Dù kiếp trước Lục Thiến không gả cho Chu Thanh Vân, nhưng cũng không phải không có khả năng.
Vì ở kiếp trước, cô ta cũng tham gia thi đậu đại học, chọn trường đại học giống với Chu Thanh Vân, đều ở Thượng Hải!
Nói đến chị họ Lục Thiến, kiếp trước Lục Bình tuy không thân thiết, nhưng cũng biết cô ta là người có năng lực. Rõ ràng tiểu học còn chưa học xong, vậy mà đến năm thứ ba sau khi khôi phục kỳ thi đại học, cô ta lại tự học để thi và thì đậu vào một trường đại học ở Thượng Hải.
Tuy trường đại học của cô ta không bằng trường của Chu Thanh Vân, nhưng với xuất thân như vậy ngay cả tiểu học cũng chưa học xong lại là sinh viên đầu tiên trong thôn Đại Liễu Thụ, thậm chí toàn công xã, kiếp trước đúng là đã có một khoảng thời gian rất phong quang.
Khi ấy, cô ta không chỉ là niềm tự hào của bác cả bác gái, mà còn là niềm kiêu hãnh của cả đại gia đình họ Lục, thậm chí là niềm tự hào của cả thôn Đại Liễu Thụ.
Cuộc sống sau này của cô ta đã cao đến mức Lục Bình có cố đuổi theo cũng chẳng đuổi kịp, hai người quả thực như một kẻ ở thiên đường, một kẻ dưới địa ngục.
Nhưng Lục Thiến có năng lực như vậy hiện tại lại muốn tranh giành Chu Thanh Vân với cô sao?
Lục Bình cảm thấy có chút không thể tin nổi.
Nhưng nghĩ lại kiếp trước, chỉ vì cô không chịu nghe lời ba mẹ chia tay với Chu Thanh Vân mà bị nhốt vào nhà kho, không cho ăn không cho uống, rồi đến khi ba cô lấy đôi chân của Chu Thanh Vân ra uy hϊếp...
Khi ấy Chu Thanh Vân đâu có giống kiếp này mang lễ hỏi đến, cũng không vẽ bánh vẽ đường cho ba cô, anh còn chưa kịp làm gì thì cô đã bị ép phải chia tay với anh. Nên có lẽ, cũng vì thế mà kiếp trước cô chưa từng nhìn thấy bộ mặt thật của Lục Thiến?
Mặc dù cô biết người thực sự làm chủ hôn sự của cô là ba cô, người đã nhốt cô vào nhà kho, trừng phạt, uy hϊếp, ép chia tay, ép gả đi cũng là ba cô, nhưng đám người như Thôi Minh Lệ, Lục Ngọc Hà và cả Lục Thiến cũng không thể gạt bỏ trách nhiệm!
Dù sao cũng từng sống qua một đời, Lục Bình cẩn thận suy nghĩ lại, biết mình đoán không sai.
Vì vậy, cô lập tức rút tay lại, mỉm cười nhìn Lục Thiến: “Chị họ à, chị chưa đính hôn nên không biết, nhà trai đến nhà hỏi cưới, nhà gái sao có thể gật đầu đồng ý ngay lần đầu được?”
“Gả con gái phải tư thế cao một chút, phải đợi bên nhà trai ba lần bốn lượt biểu hiện cầu cưới, như vậy mới có thể gật đầu gả con gái đi.”
“Cho nên nếu chị muốn đến nhà tôi thì cứ đến, còn tôi thì không về đâu, ba bảo tôi tiễn anh Thanh Vân mà.”
Đã biết được tâm tư của Lục Thiến, lời này của Lục Bình mang theo ý khoe khoang rõ rệt, cô còn cố ý gọi Chu Thanh Vân là “Thanh Vân”, cách gọi thân mật mà trước giờ cô chưa từng kêu.
Quả nhiên Lục Thiến không làm cô thất vọng, có lẽ ỷ vào quay lưng về phía bên kia nên Chu Thanh Vân không nhìn thấy, gương mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ tức giận, nghiến răng thấp giọng mắng: “Lục Bình, mày không biết xấu hổ à?”
Lục Bình hơi sửng sốt, thật không ngờ Lục Thiến lại trực tiếp trở mặt như thế, mở miệng liền mắng!
Lúc này, Lục Ngọc Hà cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lục Thiến và Lục Bình đứng cùng một chỗ, còn Thôi Minh Lệ lại đang đứng gần Chu Thanh Vân, bà ta liền nhanh chân đến hỏi tình hình.
Lục Bình lạnh lùng nhìn, trong lòng thậm chí có chút thương cảm thay ba mình.
Xem đi, ông ấy cứ tưởng anh cả, chị dâu, và em gái là vì nghĩ cho ông ấy, ai ngờ người ta liên kết với nhau, hận không thể cùng nhau đối phó ông ấy!
Sống lại một đời, Lục Bình gặp chuyện cũng không còn muốn nhẫn nhịn nữa, đặc biệt là sau khi đã nhìn thấu tâm tư ác độc của Lục Thiến!
Kiếp trước đã không thể quay lại, nhưng hiện tại cũng coi như là thời điểm tốt.
Lục Bình khẽ cười lạnh, rồi lập tức lớn tiếng nói: “Chị họ Thiến Thiến! Chị đừng quá đáng! Tôi biết chị thích Chu Thanh Vân, nhưng anh ấy đã tới nhà tôi hỏi cưới, chị chen vào thế này thật là không có đạo đức!”
Lúc này hai người đang đứng rất gần cổng rào nhà họ Lục, Lục Bình lại cố ý nói lớn, nên những người tụ tập trong sân, đặc biệt là gần cổng, đều nghe thấy rõ ràng.
Lục Thiến không ngờ Lục Bình lại chơi bài này, trực tiếp trợn tròn mắt.
Lục Bình thấy thế, liền bước hai bước về phía cổng nhà mình, giọng càng lớn hơn: “Cho dù chị muốn theo đuổi Chu Thanh Vân, thì cũng phải đợi ba mẹ tôi từ chối lời cầu hôn của anh ấy, đợi tôi với anh ấy không còn quan hệ gì thì chị mới có thể theo đuổi, đúng không? Tôi còn là em họ ruột của chị mà, chị làm như vậy thì giống cái gì?”
“Còn bác gái và cô út nữa, tôi biết bác gái thương chị, cô út cũng thiên vị chị, nhưng sao chị lại có thể để hai người đó đi xúi giục ba mẹ tôi phản đối tôi và Chu Thanh Vân ở bên nhau? Chị làm như vậy quá ích kỷ, không sợ khi sự thật bại lộ, ba mẹ tôi biết bị lừa, từ đó tuyệt giao với bác cả và cô út luôn sao?”
“Tôi biết chị thèm muốn diện mạo và gia thế của Chu Thanh Vân, nhưng mà chị cũng...”
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
