0 chữ
Chương 19
Chương 19: Có Bệnh Khó Nói (1)
[Hiện công bố nhiệm vụ giai đoạn ba của kế hoạch cải tạo nữ phụ độc ác: Không làm nữ phụ độc ác, hãy trở thành bạch nguyệt quang trong lòng anh ấy. Mời ký chủ dâng ra nụ hôn đầu của mình, trở thành sự tồn tại đẹp nhất trong lòng anh ấy. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một đôi vớ mặt nạ định hình chân thon như truyện tranh, một trăm nhân dân tệ, một thùng băng vệ sinh siêu thấm.]
Mặt Lôi Kiều Kiều đỏ bừng lên, nụ… nụ hôn đầu?
Không, tuyệt đối không được!
Cô không cần phần thưởng này nữa!
Còn Cố Húc Niên, khi nhận ra mình vô tình đã làm gì, vội vàng buông tay cô gái nhỏ ra, trong lòng có chút hối hận.
Vừa rồi đúng là tay nhanh hơn não, anh đã quá vội vàng rồi!
Nhìn lại khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô gái nhỏ, anh cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Phần sau của bộ phim chiếu gì, anh hoàn toàn không xem vào đầu.
Thật ra Lôi Kiều Kiều cũng chẳng xem được gì, trong đầu cô chỉ toàn là nhiệm vụ của hệ thống.
Bộ phim kết thúc, mọi người ùa ra ngoài, Lôi Kiều Kiều cũng đi theo.
Có lẽ vì lơ đãng, cô đi chậm hơn Cố Húc Niên vài bước, không biết bị ai đẩy một cái, thế mà lại ngã vào lòng Cố Húc Niên một cách khó hiểu, môi chạm ngay khóe miệng anh.
Tim Cố Húc Niên lỡ một nhịp, lúc cúi đầu che chở cho Lôi Kiều Kiều thì bị một bà thím va phải, môi anh cứ thế ma xui quỷ khiến mà áp lên vầng trán mịn màng của cô gái nhỏ.
Hương thơm thanh khiết đặc trưng của con gái xộc vào mũi, cơ thể Cố Húc Niên cứng đờ tại chỗ.
Để Lôi Kiều Kiều không bị người khác va phải, anh dứt khoát nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi rạp chiếu phim.
Mặt Lôi Kiều Kiều đỏ như gấc, tim đập thình thịch, hệ thống trong đầu còn chen vào góp vui.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đã được gửi đi.]
Ra khỏi rạp chiếu phim, cả hai đều không nói gì.
Mãi đến khi ra tới chỗ chiếc xe đạp, Cố Húc Niên mới lí nhí nói: “Lúc nãy anh không cố ý!”
Lôi Kiều Kiều đỏ mặt gật đầu: “Em biết, em cũng không cố ý.”
Cố Húc Niên cười, khẽ thì thầm: “Anh lại muốn cố ý một lần.”
Chỉ là anh sợ dọa cô gái nhỏ mà thôi.
“Gì cơ?” Lôi Kiều Kiều lơ đãng nên không nghe rõ.
“Không có gì, chúng ta đến bưu điện một chuyến nữa.” Cố Húc Niên dịu dàng nói.
“Vâng.” Lôi Kiều Kiều gật đầu.
Hai người đến bưu điện, Cố Húc Niên mua cho Lôi Kiều Kiều một tập phong bì, hai tập giấy viết thư và năm mươi con tem.
Nhìn thấy nhiều đồ như vậy, Lôi Kiều Kiều không khỏi nói: “Có nhiều quá không ạ?”
Thật ra cô không thích viết lách cho lắm.
Viết thư cũng là viết lách mà!
“Không nhiều đâu. Sau này mỗi tuần anh sẽ viết cho em một lá thư, em có thời gian thì hồi âm cho anh.” Cố Húc Niên không quy định cô gái nhỏ bao lâu phải trả lời thư, nhưng anh rất mong nhận được thư của cô.
Lôi Kiều Kiều gật đầu, rào trước một câu: “Vậy có thể em viết xong nhưng không gửi cho anh nhanh được đâu.”
“Được.” Cố Húc Niên cười gật đầu.
Hai người lại đến hợp tác xã mua bán gần đó mua thêm ít đồ, sau đó mới tay xách nách mang trở về nhà.
Lúc về đến nhà đã là chập tối, Cố Húc Niên giúp cô mang đồ vào nhà, chào bà ngoại đang nấu cơm trong bếp một tiếng rồi mới tạm biệt Lôi Kiều Kiều.
“Sáng mai anh phải đi rồi, vì đi sớm quá nên không qua chào em được, cái này cho em.” Cố Húc Niên lấy từ trong túi ra một cái túi vải nhỏ bằng lòng bàn tay.
Lôi Kiều Kiều tò mò hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Anh đi rồi em hãy xem.” Cố Húc Niên nhìn cô thật sâu, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
Mặt Lôi Kiều Kiều đỏ bừng lên, nụ… nụ hôn đầu?
Không, tuyệt đối không được!
Cô không cần phần thưởng này nữa!
Còn Cố Húc Niên, khi nhận ra mình vô tình đã làm gì, vội vàng buông tay cô gái nhỏ ra, trong lòng có chút hối hận.
Vừa rồi đúng là tay nhanh hơn não, anh đã quá vội vàng rồi!
Nhìn lại khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô gái nhỏ, anh cũng thấy hơi ngượng ngùng.
Thật ra Lôi Kiều Kiều cũng chẳng xem được gì, trong đầu cô chỉ toàn là nhiệm vụ của hệ thống.
Bộ phim kết thúc, mọi người ùa ra ngoài, Lôi Kiều Kiều cũng đi theo.
Có lẽ vì lơ đãng, cô đi chậm hơn Cố Húc Niên vài bước, không biết bị ai đẩy một cái, thế mà lại ngã vào lòng Cố Húc Niên một cách khó hiểu, môi chạm ngay khóe miệng anh.
Tim Cố Húc Niên lỡ một nhịp, lúc cúi đầu che chở cho Lôi Kiều Kiều thì bị một bà thím va phải, môi anh cứ thế ma xui quỷ khiến mà áp lên vầng trán mịn màng của cô gái nhỏ.
Hương thơm thanh khiết đặc trưng của con gái xộc vào mũi, cơ thể Cố Húc Niên cứng đờ tại chỗ.
Để Lôi Kiều Kiều không bị người khác va phải, anh dứt khoát nắm lấy tay cô, kéo cô rời khỏi rạp chiếu phim.
[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đã được gửi đi.]
Ra khỏi rạp chiếu phim, cả hai đều không nói gì.
Mãi đến khi ra tới chỗ chiếc xe đạp, Cố Húc Niên mới lí nhí nói: “Lúc nãy anh không cố ý!”
Lôi Kiều Kiều đỏ mặt gật đầu: “Em biết, em cũng không cố ý.”
Cố Húc Niên cười, khẽ thì thầm: “Anh lại muốn cố ý một lần.”
Chỉ là anh sợ dọa cô gái nhỏ mà thôi.
“Gì cơ?” Lôi Kiều Kiều lơ đãng nên không nghe rõ.
“Không có gì, chúng ta đến bưu điện một chuyến nữa.” Cố Húc Niên dịu dàng nói.
“Vâng.” Lôi Kiều Kiều gật đầu.
Hai người đến bưu điện, Cố Húc Niên mua cho Lôi Kiều Kiều một tập phong bì, hai tập giấy viết thư và năm mươi con tem.
Nhìn thấy nhiều đồ như vậy, Lôi Kiều Kiều không khỏi nói: “Có nhiều quá không ạ?”
Viết thư cũng là viết lách mà!
“Không nhiều đâu. Sau này mỗi tuần anh sẽ viết cho em một lá thư, em có thời gian thì hồi âm cho anh.” Cố Húc Niên không quy định cô gái nhỏ bao lâu phải trả lời thư, nhưng anh rất mong nhận được thư của cô.
Lôi Kiều Kiều gật đầu, rào trước một câu: “Vậy có thể em viết xong nhưng không gửi cho anh nhanh được đâu.”
“Được.” Cố Húc Niên cười gật đầu.
Hai người lại đến hợp tác xã mua bán gần đó mua thêm ít đồ, sau đó mới tay xách nách mang trở về nhà.
Lúc về đến nhà đã là chập tối, Cố Húc Niên giúp cô mang đồ vào nhà, chào bà ngoại đang nấu cơm trong bếp một tiếng rồi mới tạm biệt Lôi Kiều Kiều.
“Sáng mai anh phải đi rồi, vì đi sớm quá nên không qua chào em được, cái này cho em.” Cố Húc Niên lấy từ trong túi ra một cái túi vải nhỏ bằng lòng bàn tay.
Lôi Kiều Kiều tò mò hỏi: “Là gì vậy ạ?”
“Anh đi rồi em hãy xem.” Cố Húc Niên nhìn cô thật sâu, rồi quay người chuẩn bị rời đi.
5
0
4 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
