0 chữ
Chương 2
Chương 2: Cư dân mạt thế xuyên thành mẹ chồng ác độc
Cũng có không ít bà lão tỏ vẻ khinh thường, cho dù bà mẹ chồng có không phải đi chăng nữa thì cũng là bậc trưởng bối, ai mà chẳng từng làm dâu rồi mới lên làm mẹ chồng chứ. Con dâu dám chống đối mẹ chồng, đó chính là bất hiếu.
Lại nói, sau này khi Từ lão thái trăm tuổi, vẫn còn phải trông cậy vào hai đứa cháu trai đập bát tiễn đưa, hai con bé gái nhà nhị phòng gả ra ngoài rồi thì còn có ích gì nữa.
Nếu vợ chồng nhị phòng biết điều thì ngày thường nên nịnh nọt đại phòng nhiều hơn một chút, sau đó để lại chút gia sản cho hai đứa cháu trai, ít nhất sau này khi chết cũng có người cúng bái dịp Thanh Minh, tránh cảnh làm cô hồn dã quỷ.
Có bà lão mắng thẳng vào mặt Diêu Hồng Hà:
“Cô thật không biết tốt xấu. Mẹ chồng cô thương đại phòng, là để chừa lại người đập bát đưa tang cho vợ chồng cô sau này đấy! Giờ làm loạn lên như vậy, sau này bị hai đứa cháu trai ghét bỏ thì cô xem hai vợ chồng cô sống kiểu gì?"
“Các người làm loạn cái gì?"
Đội trưởng Từ Thủy Sinh bước ra: “Cô tôi tỉnh rồi.”
Ông quét mắt nhìn ba anh em nhà họ Ngưu đang mỗi người một vẻ, rồi nói tiếp:
“Với lại, cô tôi nói có thể chia nhà!”
Con cháu nhà họ Ngưu ùa cả vào trong nhà, tranh nhau hỏi thăm Từ lão thái đang nằm trên ván giường.
Có người cùng thế hệ thì gọi thẳng tên:
“Từ Xuân Kiều, nghe thấy không đấy?”
Từ Xuân Kiều dĩ nhiên nghe thấy, lúc này cô đang nhìn chằm chằm mấy viên ngói trên mái nhà, cố tiêu hóa sự thật rằng bản thân đã xuyên vào một người trùng tên trùng họ, nhưng vai không vác nổi, chân không chạy nổi, đứng lâu thì thoát vị đĩa đệm, ngồi lâu thì loãng xương, một bà lão đúng nghĩa.
Cô đến từ mạt thế.
Thời mạt thế, nhân loại đã chuyển sang sinh sống trên sao Hỏa. Khoa học kỹ thuật tiến bộ cùng từ trường đặc biệt của hành tinh này giúp tuổi thọ con người kéo dài gấp bội.
Ở thời đại của cô, sáu mươi tuổi vẫn còn được xem là thanh niên, thể trạng còn đang trong thời kỳ đỉnh cao.
Mà bà lão này... đúng là làm cô tức chết mà. Hiện tại, ký ức của nguyên chủ đang từng chút từng chút một tràn vào đầu Từ Xuân Kiều.
Nguyên chủ là một quả phụ già, có ba con trai và hai con gái.
Chồng mất sớm, một tay bà nuôi lớn năm đứa con.
Con cả và con thứ hai là con trai, con thứ ba và con thứ tư là con gái, đến đứa út thứ năm lại là con trai.
Thời buổi ấy ai mà chẳng nghèo, nguyên chủ vì muốn có tiền nuôi mấy ngừời con trai nối dõi tông đường nên đã bán đứa con gái thứ ba với giá tám mươi cân lương thực, hai mươi cân bột mì và năm mươi đồng tiền mặt để lấy sính lễ cưới vợ cho con trai cả là con dâu Hoàng Thủy Tiên.
Sau đó lại ký giấy đổi hôn với một nhà khác trong làng, gả con gái út đi đổi lại được cô con dâu thứ hai là Diêu Hồng Hà.
Đại phòng sinh được hai đứa con trai, mà con dâu cả lại biết đối nhân xử thế, nên là người được nguyên chủ yêu thích nhất.
Nhị phòng từ nhỏ đã mờ nhạt trong nhà, đến khi sinh hai đứa con gái thì càng không lọt được vào mắt nguyên chủ.
Nhưng dù sao cũng là con trai bà, nguyên chủ cũng không đến mức bỏ mặc, vẫn sắp xếp hôn sự cho đàng hoàng, vẫn còn tốt hơn hai đứa con gái.
Tuy đại phòng có hai con trai, coi như đã vững chân trong nhà, nhưng người mà nguyên chủ thương nhất, cưng nhất vẫn là cậu con út, đúng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi.
Năm ngoái, vừa vặn cả nhà góp sức lại, giúp cậu út lo xong chuyện chung thân đại sự.
Cũng chính vì muốn cưới vợ cho con trai út, cộng thêm khoản nợ lúc trước còn thiếu đội sản xuất, nguyên chủ đã tranh thủ lúc cuối năm không phải ra khơi, xin giấy chứng nhận từ đội trưởng đội sản xuất, cho con cháu nghỉ làm, rồi tự mình dẫn ba cô con dâu cùng hai đứa cháu gái rời đảo, đi thuyền qua thành phố bên kia bờ để xin ăn dọc phố, kết quả bị xe tông gãy chân.
Chỉ tiếc là lúc trẻ bà cố sống cố chết để đẻ con trai, chồng mất sớm, số phận đã là lo toan cả đời. Tai nạn năm đó khiến cơ thể tổn thương nghiêm trọng, thêm vụ con dâu đòi chia nhà hôm nay, một hơi thở không lên nổi, vậy là Từ Xuân Kiều của mạt thế đã đến.
Lại nói, sau này khi Từ lão thái trăm tuổi, vẫn còn phải trông cậy vào hai đứa cháu trai đập bát tiễn đưa, hai con bé gái nhà nhị phòng gả ra ngoài rồi thì còn có ích gì nữa.
Nếu vợ chồng nhị phòng biết điều thì ngày thường nên nịnh nọt đại phòng nhiều hơn một chút, sau đó để lại chút gia sản cho hai đứa cháu trai, ít nhất sau này khi chết cũng có người cúng bái dịp Thanh Minh, tránh cảnh làm cô hồn dã quỷ.
Có bà lão mắng thẳng vào mặt Diêu Hồng Hà:
“Cô thật không biết tốt xấu. Mẹ chồng cô thương đại phòng, là để chừa lại người đập bát đưa tang cho vợ chồng cô sau này đấy! Giờ làm loạn lên như vậy, sau này bị hai đứa cháu trai ghét bỏ thì cô xem hai vợ chồng cô sống kiểu gì?"
Đội trưởng Từ Thủy Sinh bước ra: “Cô tôi tỉnh rồi.”
Ông quét mắt nhìn ba anh em nhà họ Ngưu đang mỗi người một vẻ, rồi nói tiếp:
“Với lại, cô tôi nói có thể chia nhà!”
Con cháu nhà họ Ngưu ùa cả vào trong nhà, tranh nhau hỏi thăm Từ lão thái đang nằm trên ván giường.
Có người cùng thế hệ thì gọi thẳng tên:
“Từ Xuân Kiều, nghe thấy không đấy?”
Từ Xuân Kiều dĩ nhiên nghe thấy, lúc này cô đang nhìn chằm chằm mấy viên ngói trên mái nhà, cố tiêu hóa sự thật rằng bản thân đã xuyên vào một người trùng tên trùng họ, nhưng vai không vác nổi, chân không chạy nổi, đứng lâu thì thoát vị đĩa đệm, ngồi lâu thì loãng xương, một bà lão đúng nghĩa.
Cô đến từ mạt thế.
Thời mạt thế, nhân loại đã chuyển sang sinh sống trên sao Hỏa. Khoa học kỹ thuật tiến bộ cùng từ trường đặc biệt của hành tinh này giúp tuổi thọ con người kéo dài gấp bội.
Mà bà lão này... đúng là làm cô tức chết mà. Hiện tại, ký ức của nguyên chủ đang từng chút từng chút một tràn vào đầu Từ Xuân Kiều.
Nguyên chủ là một quả phụ già, có ba con trai và hai con gái.
Chồng mất sớm, một tay bà nuôi lớn năm đứa con.
Con cả và con thứ hai là con trai, con thứ ba và con thứ tư là con gái, đến đứa út thứ năm lại là con trai.
Thời buổi ấy ai mà chẳng nghèo, nguyên chủ vì muốn có tiền nuôi mấy ngừời con trai nối dõi tông đường nên đã bán đứa con gái thứ ba với giá tám mươi cân lương thực, hai mươi cân bột mì và năm mươi đồng tiền mặt để lấy sính lễ cưới vợ cho con trai cả là con dâu Hoàng Thủy Tiên.
Sau đó lại ký giấy đổi hôn với một nhà khác trong làng, gả con gái út đi đổi lại được cô con dâu thứ hai là Diêu Hồng Hà.
Nhị phòng từ nhỏ đã mờ nhạt trong nhà, đến khi sinh hai đứa con gái thì càng không lọt được vào mắt nguyên chủ.
Nhưng dù sao cũng là con trai bà, nguyên chủ cũng không đến mức bỏ mặc, vẫn sắp xếp hôn sự cho đàng hoàng, vẫn còn tốt hơn hai đứa con gái.
Tuy đại phòng có hai con trai, coi như đã vững chân trong nhà, nhưng người mà nguyên chủ thương nhất, cưng nhất vẫn là cậu con út, đúng là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ rơi.
Năm ngoái, vừa vặn cả nhà góp sức lại, giúp cậu út lo xong chuyện chung thân đại sự.
Cũng chính vì muốn cưới vợ cho con trai út, cộng thêm khoản nợ lúc trước còn thiếu đội sản xuất, nguyên chủ đã tranh thủ lúc cuối năm không phải ra khơi, xin giấy chứng nhận từ đội trưởng đội sản xuất, cho con cháu nghỉ làm, rồi tự mình dẫn ba cô con dâu cùng hai đứa cháu gái rời đảo, đi thuyền qua thành phố bên kia bờ để xin ăn dọc phố, kết quả bị xe tông gãy chân.
Chỉ tiếc là lúc trẻ bà cố sống cố chết để đẻ con trai, chồng mất sớm, số phận đã là lo toan cả đời. Tai nạn năm đó khiến cơ thể tổn thương nghiêm trọng, thêm vụ con dâu đòi chia nhà hôm nay, một hơi thở không lên nổi, vậy là Từ Xuân Kiều của mạt thế đã đến.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
