0 chữ
Chương 49
Chương 49
Bữa sáng là bột mì nấu vón cục, bên trên nổi mấy vệt dầu, chỉ nêm ít muối. Hai cha con ăn rất ngon miệng, còn Trang Lam lại không có khẩu vị, cố gắng ăn chút ít để có sức ra ngoài.
Cô hiểu rõ, nếu không ăn no thì ra ngoài sẽ bị đói.
Cố Thanh Sơn gói mấy quả trứng luộc với ít cháo. Sau khi hai người đưa Nhuận Nhuận đến nhà bác cả, họ ra đội sản xuất đợi xe lừa.
Hôm nay đội phải lên huyện lấy vật liệu, hai người tranh thủ đi nhờ xe.
Tới huyện, họ ghé qua đưa đồ ăn cho Cố Giai và Trần Khoa, rồi ra bến xe mua vé lên thành phố. Cả buổi sáng cứ tất bật lo liệu.
Từ huyện lên thành phố mất bốn tiếng ngồi xe, xóc nảy suốt dọc đường. Khi đến nơi, đã hơn mười hai giờ trưa.
Xuống xe, Cố Thanh Sơn đưa trứng gà và khoai lang cho Trang Lam, giữ lại hai củ rồi ăn ngon lành.
Nhìn đôi mắt đen sâu thẳm dưới hàng lông mày rậm đầy khí khái của anh, cô hỏi:
“Anh đã nghe về gà lông trắng chưa?”
Cố Thanh Sơn dừng nhai, ánh mắt sáng lên, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Trang Lam nhớ rõ, vào khoảng năm 1972, loại gà này đã được nhập vào trong nước. Chúng lớn nhanh, thời gian nuôi ngắn, chắc hẳn đã có mặt trên thị trường.
Cô tiếp tục: “Anh có quen ai trong ngành chăn nuôi không? Nếu có, thì hỏi xem tình hình gà lông trắng thế nào. Chúng ta nuôi thử vài chục con.”
Cố Thanh Sơn chớp mắt, như thể không tin vào tai mình: “Nhà mình nuôi á?”
Trang Lam gật đầu: “Ừ, nhà mình nuôi. Loại gà này chỉ mất ba mươi tám ngày đến hai tháng để trưởng thành, ba đến bốn tháng có thể đẻ trứng. Hiệu quả kinh tế rất cao. Em dự tính nuôi thử năm mươi con.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây, anh vẫn lo Trang Lam không thực sự muốn ở lại. Nhưng giờ cô đã bắt đầu tính toán chuyện kiếm tiền cho gia đình, có lẽ thật sự đã quyết tâm rồi chăng? Nghĩ vậy, anh bỗng thấy lòng vui sướиɠ lạ thường.
“Anh có một chiến hữu, sau khi xuất ngũ được phân về Sở Nông nghiệp thành phố. Chờ lo xong việc mua thuốc, anh sẽ tìm cậu ấy hỏi thử.”
________________________________________
Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Thuốc giun đang vô cùng khan hiếm. Cả nước thiếu hụt nghiêm trọng, lại thêm tình hình chính trị bất ổn, quan hệ với Liên Xô căng thẳng, nên loại thuốc này đã bị cắt nguồn cung từ lâu.
Còn thuốc của Trần Quốc Trung thì lấy được dễ hơn chút, nhờ có giấy chẩn đoán của bệnh viện huyện. Họ may mắn mua được ba loại thuốc điều trị lao là streptomycin, isoniazid và para-aminosalicylic acid, nhưng cũng chỉ đủ dùng trong mười lăm ngày.
Những loại thuốc này thuộc nhóm khan hiếm, trong thành phố cũng có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tương tự. Để điều trị hiệu quả, mỗi người cần uống thuốc từ sáu đến chín tháng. Lượng thuốc tiêu thụ cho mỗi bệnh nhân vô cùng lớn.
Lấy thuốc xong, còn hai tiếng nữa mới đến chuyến xe cuối cùng để quay về.
Trang Lam muốn ghé qua tòa soạn báo thử vận may, xem có cơ hội kiếm tiền nào không, còn Cố Thanh Sơn thì đi tìm đồng đội cũ ở cục Nông nghiệp. Hai người chia nhau hành động, hẹn gặp lại nhau tại bến xe đúng giờ.
Đứng giữa thành phố, Trang Lam nhìn quanh. Hầu như không có tòa nhà cao tầng, khắp nơi trên đường phố là khẩu hiệu và tranh tuyên truyền. Những bức tường dọc hai bên đường đều có dòng chữ cổ động cách mạng. Người qua lại chủ yếu đi xe đạp, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc Jeep lướt qua. Ai nấy đều mặc trang phục đơn giản với bốn màu chủ đạo: đen, trắng, xanh lam và xám.
Từ bến xe, Trang Lam dò hỏi đường đến nhà xuất bản. May mắn là không quá xa. Đó là một tòa nhà hai tầng kiểu kiến trúc Liên Xô, trước cửa có tấm biển lớn ghi bốn chữ “Nhà Xuất Bản Văn Học Nhân Dân”.
Phía trước cửa chính có mấy bậc tam cấp, cánh cửa mở rộng, bên trong thấp thoáng bóng dáng vài nhân viên qua lại.
Trang Lam bước lên bậc thang, tiến vào sảnh. Đây là một căn phòng nhỏ tách biệt, trên các kệ sách kê sát tường trưng bày nhiều loại sách, tranh ảnh, các danh hiệu, giải thưởng, thậm chí còn có ảnh chụp lãnh đạo tham quan.
Cô hiểu rõ, nếu không ăn no thì ra ngoài sẽ bị đói.
Cố Thanh Sơn gói mấy quả trứng luộc với ít cháo. Sau khi hai người đưa Nhuận Nhuận đến nhà bác cả, họ ra đội sản xuất đợi xe lừa.
Hôm nay đội phải lên huyện lấy vật liệu, hai người tranh thủ đi nhờ xe.
Tới huyện, họ ghé qua đưa đồ ăn cho Cố Giai và Trần Khoa, rồi ra bến xe mua vé lên thành phố. Cả buổi sáng cứ tất bật lo liệu.
Từ huyện lên thành phố mất bốn tiếng ngồi xe, xóc nảy suốt dọc đường. Khi đến nơi, đã hơn mười hai giờ trưa.
Xuống xe, Cố Thanh Sơn đưa trứng gà và khoai lang cho Trang Lam, giữ lại hai củ rồi ăn ngon lành.
“Anh đã nghe về gà lông trắng chưa?”
Cố Thanh Sơn dừng nhai, ánh mắt sáng lên, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Trang Lam nhớ rõ, vào khoảng năm 1972, loại gà này đã được nhập vào trong nước. Chúng lớn nhanh, thời gian nuôi ngắn, chắc hẳn đã có mặt trên thị trường.
Cô tiếp tục: “Anh có quen ai trong ngành chăn nuôi không? Nếu có, thì hỏi xem tình hình gà lông trắng thế nào. Chúng ta nuôi thử vài chục con.”
Cố Thanh Sơn chớp mắt, như thể không tin vào tai mình: “Nhà mình nuôi á?”
Trang Lam gật đầu: “Ừ, nhà mình nuôi. Loại gà này chỉ mất ba mươi tám ngày đến hai tháng để trưởng thành, ba đến bốn tháng có thể đẻ trứng. Hiệu quả kinh tế rất cao. Em dự tính nuôi thử năm mươi con.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây, anh vẫn lo Trang Lam không thực sự muốn ở lại. Nhưng giờ cô đã bắt đầu tính toán chuyện kiếm tiền cho gia đình, có lẽ thật sự đã quyết tâm rồi chăng? Nghĩ vậy, anh bỗng thấy lòng vui sướиɠ lạ thường.
________________________________________
Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Thuốc giun đang vô cùng khan hiếm. Cả nước thiếu hụt nghiêm trọng, lại thêm tình hình chính trị bất ổn, quan hệ với Liên Xô căng thẳng, nên loại thuốc này đã bị cắt nguồn cung từ lâu.
Còn thuốc của Trần Quốc Trung thì lấy được dễ hơn chút, nhờ có giấy chẩn đoán của bệnh viện huyện. Họ may mắn mua được ba loại thuốc điều trị lao là streptomycin, isoniazid và para-aminosalicylic acid, nhưng cũng chỉ đủ dùng trong mười lăm ngày.
Những loại thuốc này thuộc nhóm khan hiếm, trong thành phố cũng có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tương tự. Để điều trị hiệu quả, mỗi người cần uống thuốc từ sáu đến chín tháng. Lượng thuốc tiêu thụ cho mỗi bệnh nhân vô cùng lớn.
Trang Lam muốn ghé qua tòa soạn báo thử vận may, xem có cơ hội kiếm tiền nào không, còn Cố Thanh Sơn thì đi tìm đồng đội cũ ở cục Nông nghiệp. Hai người chia nhau hành động, hẹn gặp lại nhau tại bến xe đúng giờ.
Đứng giữa thành phố, Trang Lam nhìn quanh. Hầu như không có tòa nhà cao tầng, khắp nơi trên đường phố là khẩu hiệu và tranh tuyên truyền. Những bức tường dọc hai bên đường đều có dòng chữ cổ động cách mạng. Người qua lại chủ yếu đi xe đạp, thỉnh thoảng mới thấy một chiếc Jeep lướt qua. Ai nấy đều mặc trang phục đơn giản với bốn màu chủ đạo: đen, trắng, xanh lam và xám.
Từ bến xe, Trang Lam dò hỏi đường đến nhà xuất bản. May mắn là không quá xa. Đó là một tòa nhà hai tầng kiểu kiến trúc Liên Xô, trước cửa có tấm biển lớn ghi bốn chữ “Nhà Xuất Bản Văn Học Nhân Dân”.
Phía trước cửa chính có mấy bậc tam cấp, cánh cửa mở rộng, bên trong thấp thoáng bóng dáng vài nhân viên qua lại.
Trang Lam bước lên bậc thang, tiến vào sảnh. Đây là một căn phòng nhỏ tách biệt, trên các kệ sách kê sát tường trưng bày nhiều loại sách, tranh ảnh, các danh hiệu, giải thưởng, thậm chí còn có ảnh chụp lãnh đạo tham quan.
8
0
2 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
