0 chữ
Chương 67
Chương 44: Thanh niên trí thức 2
Cô đóng sách lại nhìn đồng hồ, lúc này chưa đến tám giờ, liền đi kiểm tra tình hình dược phẩm thì đã thấy hiện chữ hoàn thành trên màn hình. Ngay lúc cô lấy những viên thuốc ra khỏi máy, trong một giây, cô có thể ngửi thấy mùi nhân sâm rất nồng.
Đây thực sự là một loại thuốc có thể cứu mạng. So với nó, viên nhân sâm bình thường rõ ràng là không cùng một đằng cấp.
Đầu tiên cô cho thuốc vào một lọ nhỏ mua ở trung tâm mua sắm, sau khi mua được lọ mới ở bên ngoài thì sẽ đổi lại.
Sau khi kiểm tra, trong kho không còn nhiều dược liệu, cô mua rất nhiều hạt dược liệu từ trung tâm mua sắm về, trồng ở sau núi, rưới nước suối linh lên.
Cô lại bật máy lên, làm một mẻ gelatin dưỡng da và hạt bổ khí huyết. Hôm nay, cô nhận thấy nước da của bác gái có chút vấn đề. Bắt mạch qua thì thấy chỉ là các bệnh phụ khoa đơn giản do sinh quá nhiều con mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần uống thuốc và ăn thêm đồ bổ là có thể bổ sung khí huyết.
Thuốc này tuy là cho bác gái, nhưng cô cũng có thể uống được, chỉ là thân thể nguyên chủ này chưa có kinh nguyệt, nếu uống từ giờ thì sẽ tránh khỏi tình trạng đau bụng kinh như kiếp trước.
Khi máy bước vào giai đoạn chế dược phẩm, cô mặc kệ nó ở đấy và bấm vào màn hình để xem quá các loại thuốc độc có thể điều chế, đôi mắt Phó Hiểu sáng lên như một kẻ biếи ŧɦái...
Woaa...
Đây đều là những loại thuốc độc mà trước đây cô đã xem trên TV và trong phim. Chiếc máy này thực sự có thể tạo ra chúng.
Thật tuyệt vời! Khi pha chế xong mẻ thuốc này, cô sẽ phải lấy mấy thức này ra và nghiên cứu...
Phải biết rằng kiếp trước cô là một kẻ điên thích nghiên cứu dược phẩm, cô đã luôn phải nghiên cứu về việc chữa bệnh và cứu người. Thật đáng tiếc khi cô không có cơ hội được học về một thứ thú vị như thuốc độc...
Tuy nhiên, ở kiếp trước cô thực sự không có thời gian, ngày tận thế bắt đầu ngay sau khi cô có thể bắt đầu chế tạo thuốc. Trong môi trường như vậy, chất độc không thể gϊếŧ chết thây ma nên việc nghiên cứu nó cũng vô ích.
Cô không muốn nghĩ về nó nữa... Không nghĩ nữa.
Tắt màn hình máy, hướng dẫn robot dọn phòng đổ đầy nước tắm cho cô và chuẩn bị tắm suối nước nóng rồi đi ngủ.
"Tiểu Nghệ... Tiểu Nghệ "
"Tôi ở đây..."
“Cho nước suối nóng vào bồn tắm cho tôi.”
"Được!"
Khi cô thay áo choàng tắm và bước vào phòng tắm, nước tắm ở nhiệt độ vừa phải và thoải mái đã được xả đầy bồn, cô tắm nửa tiếng rồi uống một cốc nước suối linh rồi rời khỏi không gian về phòng.
Cô không muốn đi ngủ trong không gian hàng ngày. Mặc dù trong không gian có giường lớn rất thoải mái nhưng cô cần phải làm quen với môi trường bên ngoài.
Ga trải giường và chăn bông trên giường rõ ràng là được làm bằng vải bông mới. Ngay sau đó, cơn buồn ngủ ập đến và cô ngủ thϊếp đi....
Thời gian trôi qua, trăng dần ngả về tây, bình minh ló dạng.
Đêm qua Phó Hiểu ngủ rất ngon, tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức cô dậy. Nhìn ra ngoài trời đã sáng trưng, cô bước ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc quần áo.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy ông nội đang tập Thái Cực Quyền ở sân trước. Thấy cô đi ra, ông ấy mỉm cười nói: "Tiểu Tiểu dậy rồi à, bác gái đã luộc trứng cho cháu ở trong bếp rồi đấy, vào ăn đi."
Vừa nói chuyện, tay chân ông ấy vẫn không ngừng tập luyện.
Thấy ông nội đang tập luyện hăng say, cô cũng không làm phiền ông ấy nữa, đi vào bếp lấy một quả trứng luộc, vừa ăn vừa đi theo tiếng động về phía sau nhà. Phía sau nhà có một chuồng gà sát tường, bác gái Lý Tú Phân đang bận rộn cho gà ăn.
Đây thực sự là một loại thuốc có thể cứu mạng. So với nó, viên nhân sâm bình thường rõ ràng là không cùng một đằng cấp.
Đầu tiên cô cho thuốc vào một lọ nhỏ mua ở trung tâm mua sắm, sau khi mua được lọ mới ở bên ngoài thì sẽ đổi lại.
Sau khi kiểm tra, trong kho không còn nhiều dược liệu, cô mua rất nhiều hạt dược liệu từ trung tâm mua sắm về, trồng ở sau núi, rưới nước suối linh lên.
Cô lại bật máy lên, làm một mẻ gelatin dưỡng da và hạt bổ khí huyết. Hôm nay, cô nhận thấy nước da của bác gái có chút vấn đề. Bắt mạch qua thì thấy chỉ là các bệnh phụ khoa đơn giản do sinh quá nhiều con mà thôi, cũng không phải là vấn đề lớn, chỉ cần uống thuốc và ăn thêm đồ bổ là có thể bổ sung khí huyết.
Khi máy bước vào giai đoạn chế dược phẩm, cô mặc kệ nó ở đấy và bấm vào màn hình để xem quá các loại thuốc độc có thể điều chế, đôi mắt Phó Hiểu sáng lên như một kẻ biếи ŧɦái...
Woaa...
Đây đều là những loại thuốc độc mà trước đây cô đã xem trên TV và trong phim. Chiếc máy này thực sự có thể tạo ra chúng.
Thật tuyệt vời! Khi pha chế xong mẻ thuốc này, cô sẽ phải lấy mấy thức này ra và nghiên cứu...
Phải biết rằng kiếp trước cô là một kẻ điên thích nghiên cứu dược phẩm, cô đã luôn phải nghiên cứu về việc chữa bệnh và cứu người. Thật đáng tiếc khi cô không có cơ hội được học về một thứ thú vị như thuốc độc...
Cô không muốn nghĩ về nó nữa... Không nghĩ nữa.
Tắt màn hình máy, hướng dẫn robot dọn phòng đổ đầy nước tắm cho cô và chuẩn bị tắm suối nước nóng rồi đi ngủ.
"Tiểu Nghệ... Tiểu Nghệ "
"Tôi ở đây..."
“Cho nước suối nóng vào bồn tắm cho tôi.”
"Được!"
Khi cô thay áo choàng tắm và bước vào phòng tắm, nước tắm ở nhiệt độ vừa phải và thoải mái đã được xả đầy bồn, cô tắm nửa tiếng rồi uống một cốc nước suối linh rồi rời khỏi không gian về phòng.
Cô không muốn đi ngủ trong không gian hàng ngày. Mặc dù trong không gian có giường lớn rất thoải mái nhưng cô cần phải làm quen với môi trường bên ngoài.
Thời gian trôi qua, trăng dần ngả về tây, bình minh ló dạng.
Đêm qua Phó Hiểu ngủ rất ngon, tiếng gà gáy bên ngoài đánh thức cô dậy. Nhìn ra ngoài trời đã sáng trưng, cô bước ra khỏi chiếc chăn ấm áp, mặc quần áo.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy ông nội đang tập Thái Cực Quyền ở sân trước. Thấy cô đi ra, ông ấy mỉm cười nói: "Tiểu Tiểu dậy rồi à, bác gái đã luộc trứng cho cháu ở trong bếp rồi đấy, vào ăn đi."
Vừa nói chuyện, tay chân ông ấy vẫn không ngừng tập luyện.
Thấy ông nội đang tập luyện hăng say, cô cũng không làm phiền ông ấy nữa, đi vào bếp lấy một quả trứng luộc, vừa ăn vừa đi theo tiếng động về phía sau nhà. Phía sau nhà có một chuồng gà sát tường, bác gái Lý Tú Phân đang bận rộn cho gà ăn.
4
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
