0 chữ
Chương 65
Chương 42: Thanh niên trí thức 2
Họ đã đến đây một thời gian. Mọi người đều biết bí thư huyện là em trai của đại đội trưởng nên sẽ không tự tìm kiếm rắc rối.
"Được rồi, các người đều đồ hèn nhát, đến lúc đó thật sự được xây nhà mới thì chỉ có hai chúng tôi được ở, các người đừng hòng đi theo."
Phương Húc Hoa sắc mặt tối sầm, đang định nói gì đó thì Hứa Nguyệt đứng dậy.
"Được rồi, Tiểu Quyên, đừng làm loạn nữa. Đội trưởng cũng không không có biện pháp mà.” Cô ta nói với nụ cười ngọt ngào trên môi. Sau đó, quay về phía Phương Húc Hoa nói: "Đội trưởng, tôi xin lỗi thay Tiểu Quyên. Cô ấy cũng là do được gia đình chiều chuộng quá nên hư.”
Phương Húc Hoa tỏ vẻ mặt ủ rũ nói: "Việc này cô không cần nói, chỉ cần nhớ kỹ, nếu như lại xảy ra phiền toái, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên đại đội trưởng. Nếu các người không thích thôn này, vậy thì liền phân công đi nơi khác."
Anh ấy đứng dậy, mặt lạnh lùng nói với Hứa Nguyệt đang giả vờ đáng thương: “Sau này nếu điểm công tác không đủ, thôn sẽ không cho mượn đồ ăn. Dù sao nhà các người có tiền thì hãy tự bỏ tiền ra mà mua."
“Còn nữa, sau này nếu hai người còn thông đồng với người trong thôn làm việc hộ mình, nếu bị bắt được thì tốt nhất là tự mình giải quyết. Văn phòng thanh niên trí thức không thể bao che cho mấy người được nữa.”
Thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, anh ấy chỉ nói: "Tự giải quyết cho tốt." rồi bước vào phòng mình.
Bị lời nói của Phương Húc Hoa cảnh tỉnh, họ chắc chắn không muốn bị phân công đi nơi khác. Bất cứ ai có đầu óc đều biết rằng việc bị thuyên chuyển đi nơi khác chẳng có gì tốt cả.
“Điều kiện của thôn chúng ta ở rõ ràng rất tốt, tốt hơn nhiều so với thôn bên cạnh. Hai ả hồ ly tinh này đang nháo cái gì vậy không biết?” Một nữ thanh niên trí thức thấp giọng nói.
"Cô là cái thá gì, cô đang nói ai là hồ ly tinh? Đồ khốn kiếp, để xem tôi có xé nát miệng cô ra không." Điền Quyên nhào đến chỗ nữ thanh niên trí thức vừa nói với vẻ mặt hung dữ.
Nữ thanh niên trí thức không nhịn nổi cô ta nữa nên đã đẩy mọi người can ngăn ra và nhảy tới tát vào mặt cô ta một phát.
"Được rồi, Mai Tử, về phòng đi, mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ gây chuyện. Sớm muộn gì cũng sẽ tự mình nhận hậu quả thôi. Ai mà không biết em trai đại đội trưởng là bí thư huyện, cứ một hai nhất quyết muốn đi lên huyện báo cáo cơ. Thật là chết cười. Tốt nhất là mau đi sớm đi, để chúng tôi còn có những ngày yên tĩnh." Ngô Tuệ Phương nói.
Nghe xong lời nói của Ngô Tuệ Phương, Điền Quyên sững sờ tại chỗ, không biết mình nên nói gì, trong khi đó, đôi mắt Hứa Nguyệt đỏ hoe, cô ta nhìn những nam thanh niên trí thức một cách nhu nhược và yếu đuối.
Một nam thanh niên trí thức nào đó muốn thay mặt Hứa Nguyệt lên tiếng, rồi lại ngậm miệng lại, cuối cùng trở về phòng mà không nói gì.
Hứa Nguyệt và Điền Quyên là hai người duy nhất còn lại trong sân. Điền Quyên luôn nghe theo mệnh lệnh của Hứa Nguyệt, và cô ta cũng không biết gì về bí thư huyện cả.
Đừng thấy bình thường cô ta luôn xuất đầu lộ diện, tiến lên tranh cãi, thực ra đều là được Hứa Nguyệt chỉ thị từ trước.
Cô ta nhìn khuôn mặt khó coi của Hứa Nguyệt, ác ý trong mắt đó khiến cô ta rùng mình, thân thể có chút run rẩy. Một mặt, cô ta rất sợ hãi trước thủ đoạn của Hứa Nguyệt khi họ còn là bạn cùng lớp ở Bắc Kinh.
Hơn nữa hơn một nửa gia đình cô ta là nhân viên làm việc việc dưới quyền của cha mẹ Hứa Nguyệt nên cô ta luôn có trách nhiệm giúp đỡ Hứa Nguyệt làm rất nhiều việc mờ ám, và giờ cô ta không còn cách nào khác để thoát khỏi vũng bùn này.
"Được rồi, các người đều đồ hèn nhát, đến lúc đó thật sự được xây nhà mới thì chỉ có hai chúng tôi được ở, các người đừng hòng đi theo."
Phương Húc Hoa sắc mặt tối sầm, đang định nói gì đó thì Hứa Nguyệt đứng dậy.
"Được rồi, Tiểu Quyên, đừng làm loạn nữa. Đội trưởng cũng không không có biện pháp mà.” Cô ta nói với nụ cười ngọt ngào trên môi. Sau đó, quay về phía Phương Húc Hoa nói: "Đội trưởng, tôi xin lỗi thay Tiểu Quyên. Cô ấy cũng là do được gia đình chiều chuộng quá nên hư.”
Phương Húc Hoa tỏ vẻ mặt ủ rũ nói: "Việc này cô không cần nói, chỉ cần nhớ kỹ, nếu như lại xảy ra phiền toái, tôi sẽ trực tiếp báo cáo lên đại đội trưởng. Nếu các người không thích thôn này, vậy thì liền phân công đi nơi khác."
“Còn nữa, sau này nếu hai người còn thông đồng với người trong thôn làm việc hộ mình, nếu bị bắt được thì tốt nhất là tự mình giải quyết. Văn phòng thanh niên trí thức không thể bao che cho mấy người được nữa.”
Thấy vẻ mặt cô ta thay đổi, anh ấy chỉ nói: "Tự giải quyết cho tốt." rồi bước vào phòng mình.
Bị lời nói của Phương Húc Hoa cảnh tỉnh, họ chắc chắn không muốn bị phân công đi nơi khác. Bất cứ ai có đầu óc đều biết rằng việc bị thuyên chuyển đi nơi khác chẳng có gì tốt cả.
“Điều kiện của thôn chúng ta ở rõ ràng rất tốt, tốt hơn nhiều so với thôn bên cạnh. Hai ả hồ ly tinh này đang nháo cái gì vậy không biết?” Một nữ thanh niên trí thức thấp giọng nói.
Nữ thanh niên trí thức không nhịn nổi cô ta nữa nên đã đẩy mọi người can ngăn ra và nhảy tới tát vào mặt cô ta một phát.
"Được rồi, Mai Tử, về phòng đi, mặc kệ bọn họ, cứ để bọn họ gây chuyện. Sớm muộn gì cũng sẽ tự mình nhận hậu quả thôi. Ai mà không biết em trai đại đội trưởng là bí thư huyện, cứ một hai nhất quyết muốn đi lên huyện báo cáo cơ. Thật là chết cười. Tốt nhất là mau đi sớm đi, để chúng tôi còn có những ngày yên tĩnh." Ngô Tuệ Phương nói.
Nghe xong lời nói của Ngô Tuệ Phương, Điền Quyên sững sờ tại chỗ, không biết mình nên nói gì, trong khi đó, đôi mắt Hứa Nguyệt đỏ hoe, cô ta nhìn những nam thanh niên trí thức một cách nhu nhược và yếu đuối.
Hứa Nguyệt và Điền Quyên là hai người duy nhất còn lại trong sân. Điền Quyên luôn nghe theo mệnh lệnh của Hứa Nguyệt, và cô ta cũng không biết gì về bí thư huyện cả.
Đừng thấy bình thường cô ta luôn xuất đầu lộ diện, tiến lên tranh cãi, thực ra đều là được Hứa Nguyệt chỉ thị từ trước.
Cô ta nhìn khuôn mặt khó coi của Hứa Nguyệt, ác ý trong mắt đó khiến cô ta rùng mình, thân thể có chút run rẩy. Một mặt, cô ta rất sợ hãi trước thủ đoạn của Hứa Nguyệt khi họ còn là bạn cùng lớp ở Bắc Kinh.
Hơn nữa hơn một nửa gia đình cô ta là nhân viên làm việc việc dưới quyền của cha mẹ Hứa Nguyệt nên cô ta luôn có trách nhiệm giúp đỡ Hứa Nguyệt làm rất nhiều việc mờ ám, và giờ cô ta không còn cách nào khác để thoát khỏi vũng bùn này.
5
0
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
