0 chữ
Chương 63
Chương 40: Máy điều chế thuốc 3
Khi máy đã khởi động thì không cần trông coi nữa, cô ra khỏi không gian.
Cô vốn định đọc sách, nhưng mặt trời đã lặn, trong phòng rất tối, không muốn thắp đèn dầu nên đành bỏ cuộc, chuẩn bị học trong không gian vào ban đêm.
Nghe thấy giọng nói của bé trai ở ngoài, cô nhớ ra đã đến giờ nấu ăn nên mở cửa bước ra ngoài, nói với Phó Khải ở ngoài cửa: “Tiểu Khải, kẹo bơ cứng có ngon không?”
Phó Khải liếʍ khóe miệng, giọng ngọt như sữa, nói: “Ngon quá đi chị ơi, chị còn nữa không?”
"Còn chứ, vậy nói chị biết, em có biết nhóm lửa không? Chị không biết nhóm lửa, chị muốn Tiểu Khải giúp chị có được không?"
Đôi mắt của đứa bé rất thông minh, tròng mắt chuyển động: “Được rồi, vậy chị phải đưa kẹo bơ cứng cho em trước đã.”
Phó Hiểu không suy nghĩ nhiều, lấy một nắm kẹo bơ cứng từ trong túi ra đưa cho cậu, cậu bé vừa nhận được kẹo thì ngay lập tức quay người bước ra khỏi cửa.
Phó Hồng nghe thấy tiếng động trong phòng liền nằm trên giường cười nói: "Thằng nhóc Phó Khải lại đi lừa người khác rồi..."
Cô chống tay lên hông, tức không nói nên lời, đành phải gọi Phó Hồng ra để cầu cứu. Cô thực sự không thể xử lý được đống lửa này.
Khi cả hai nấu ăn được một nửa, những người lớn đã ra ngoài làm việc đã quay lại, nhìn thấy khói bốc ra từ bếp của, đi vào lại nhìn thấy người đầu bếp, mỉm cười đuổi hai người ra ngoài rồi đảm nhận công việc nấu nướng còn lại.
Cùng lúc đó, sự náo loạn ở khu cho thanh niên trí thức lại bắt đầu...
(*) Nguyên gốc là “YYDS”: xuất hiện trên mạng xã hội cuối 2019, theo Baidu là viết tắt cho phiên âm “yǒnɡyuǎn de shén”, mang nghĩa “Mãi mãi là thần”.
Phương Húc Hoa trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, trong lòng lo lắng nhìn thấy bên trong nhà không có người, lúc này mới nhớ đến buổi chiều sau thời điểm náo loạn, hôm nay không cần phải đi làm, thế là bọn họ cùng đi về huyện.
Vốn dĩ anh ấy cũng muốn đi, nhưng lại bị đội trưởng gọi đi họp. Nghĩ đến lời đội trưởng vừa nói, anh ấy không khỏi tức giận.
Đã bốn năm kể từ khi Phương Húc Hoa đến thôn Đại Sơn. Anh ấy luôn siêng năng và tận tâm trong công việc. Với tư cách là đội trưởng trại thanh niên trí thức, anh ấy cũng rất quan tâm đến mối quan hệ giữa những thanh niên trí thức trong tương lai.
Khu của họ và dân làng luôn hòa thuận, anh làm đội trưởng rất thoải mái, nhưng từ khi có hai nữ thanh niên trí thức kia đến, họ suốt ngày gây rối vô cớ, dần dần khiến dân làng trở nên bất bình với những thanh niên trí thức bọn họ.
Hứa Nguyệt và Điền Quyên, hai nữ thanh niên trí thức đến từ thủ đô, khá xinh đẹp trai nên sau khi họ đến, những nam thanh niên trí thức chưa lập gia đình chắc chắn sẽ có chút tâm tư với họ, Phương Húc Hoa cũng phải quan tâm họ nhiều hơn người khác.
Chỉ là từ sau khi đến đây, hai nữ thanh niên trí thức này lúc thì không thích đồ ăn ở trong thôn, lúc thì ghét việc đồng áng vất vả. Khi đi làm thì không tập chung, luôn nhờ các thanh niên trong làng giúp đỡ họ hoàn thành công việc.
Một hai lần thì còn chấp nhận được, nhưng lâu dần thì người dân trong thôn đều rất bất mãn với thanh niên trí thức, ngày nào cũng ồn ào cãi nhau.
Hôm nay cũng là do hai người Hứa Nguyệt và ghét bỏ cách cửa ở ký túc xá nữ bị kẹt không mở được, vừa nghe là biết ngay họ cố tình gây rối.
Trước đây rõ ràng là bảy người có thể ở trong đó, nhưng hai năm qua có hai nữ thanh niên trí thức đã kết hôn với người trong thôn nên chỉ còn năm người sống ở đó, giờ thì thêm hai người Hứa Nguyệt vào.
Cô vốn định đọc sách, nhưng mặt trời đã lặn, trong phòng rất tối, không muốn thắp đèn dầu nên đành bỏ cuộc, chuẩn bị học trong không gian vào ban đêm.
Nghe thấy giọng nói của bé trai ở ngoài, cô nhớ ra đã đến giờ nấu ăn nên mở cửa bước ra ngoài, nói với Phó Khải ở ngoài cửa: “Tiểu Khải, kẹo bơ cứng có ngon không?”
Phó Khải liếʍ khóe miệng, giọng ngọt như sữa, nói: “Ngon quá đi chị ơi, chị còn nữa không?”
"Còn chứ, vậy nói chị biết, em có biết nhóm lửa không? Chị không biết nhóm lửa, chị muốn Tiểu Khải giúp chị có được không?"
Đôi mắt của đứa bé rất thông minh, tròng mắt chuyển động: “Được rồi, vậy chị phải đưa kẹo bơ cứng cho em trước đã.”
Phó Hiểu không suy nghĩ nhiều, lấy một nắm kẹo bơ cứng từ trong túi ra đưa cho cậu, cậu bé vừa nhận được kẹo thì ngay lập tức quay người bước ra khỏi cửa.
Cô chống tay lên hông, tức không nói nên lời, đành phải gọi Phó Hồng ra để cầu cứu. Cô thực sự không thể xử lý được đống lửa này.
Khi cả hai nấu ăn được một nửa, những người lớn đã ra ngoài làm việc đã quay lại, nhìn thấy khói bốc ra từ bếp của, đi vào lại nhìn thấy người đầu bếp, mỉm cười đuổi hai người ra ngoài rồi đảm nhận công việc nấu nướng còn lại.
Cùng lúc đó, sự náo loạn ở khu cho thanh niên trí thức lại bắt đầu...
(*) Nguyên gốc là “YYDS”: xuất hiện trên mạng xã hội cuối 2019, theo Baidu là viết tắt cho phiên âm “yǒnɡyuǎn de shén”, mang nghĩa “Mãi mãi là thần”.
Phương Húc Hoa trở lại khu nhà ở của thanh niên trí thức, trong lòng lo lắng nhìn thấy bên trong nhà không có người, lúc này mới nhớ đến buổi chiều sau thời điểm náo loạn, hôm nay không cần phải đi làm, thế là bọn họ cùng đi về huyện.
Đã bốn năm kể từ khi Phương Húc Hoa đến thôn Đại Sơn. Anh ấy luôn siêng năng và tận tâm trong công việc. Với tư cách là đội trưởng trại thanh niên trí thức, anh ấy cũng rất quan tâm đến mối quan hệ giữa những thanh niên trí thức trong tương lai.
Khu của họ và dân làng luôn hòa thuận, anh làm đội trưởng rất thoải mái, nhưng từ khi có hai nữ thanh niên trí thức kia đến, họ suốt ngày gây rối vô cớ, dần dần khiến dân làng trở nên bất bình với những thanh niên trí thức bọn họ.
Hứa Nguyệt và Điền Quyên, hai nữ thanh niên trí thức đến từ thủ đô, khá xinh đẹp trai nên sau khi họ đến, những nam thanh niên trí thức chưa lập gia đình chắc chắn sẽ có chút tâm tư với họ, Phương Húc Hoa cũng phải quan tâm họ nhiều hơn người khác.
Một hai lần thì còn chấp nhận được, nhưng lâu dần thì người dân trong thôn đều rất bất mãn với thanh niên trí thức, ngày nào cũng ồn ào cãi nhau.
Hôm nay cũng là do hai người Hứa Nguyệt và ghét bỏ cách cửa ở ký túc xá nữ bị kẹt không mở được, vừa nghe là biết ngay họ cố tình gây rối.
Trước đây rõ ràng là bảy người có thể ở trong đó, nhưng hai năm qua có hai nữ thanh niên trí thức đã kết hôn với người trong thôn nên chỉ còn năm người sống ở đó, giờ thì thêm hai người Hứa Nguyệt vào.
3
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
