TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 54
Chương 31: Lễ viếng nghĩa trang 1

Phó Hiểu dùng tay chạm vào ngôi mộ trước mặt, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh, bao gồm nụ hôn của mẹ cô khi cô còn nhỏ, sự yêu thương và chăm sóc của bà ngoại cũng như những lời dạy dỗ cẩn thận của ông ngoại.

Những ký ức về nguyên chủ vốn đã dần phai nhạt trong tâm trí cô lại trở nên sâu sắc hơn.

Bao gồm cả những cảm xúc sâu đậm chợt xuất hiện trong lòng cô, không biết từ đâu nhảy ra tới.

Dường như đây là những người thân thật sự của cô và những điều này là những gì cô đã trải qua.

Phó Hiểu nói thầm với ngôi mộ trước mặt: Ông ngoại Phó, bà Phó, và còn có... mẹ Phó, xin chào mọi người, thật xin lỗi, con không biết bây giờ con có phải là con của mẹ không.

Cô từ từ che ngực lại.

Nhưng tại sao trái tim cô lại đau đến thế?

Nỗi đau buồn không thể diễn tả bằng lời và cô không biết phát tiết như thế nào.

Nước mắt một lần nữa làm mờ tầm nhìn của cô, cô cúi đầu và để nước mắt rơi xuống từng giọt.

Cô có thể cảm nhận được sự run rẩy không thể kiểm soát ở tay mình...

Lúc này cô không biết mình là "cô" hay là nguyên chủ.

Cô chỉ biết rằng sau khi nước mắt rơi, nỗi đau trong lòng mới được trút bỏ.

Dần dần cô không kìm nén được nữa mà kêu lên thành tiếng...

Một cơn gió thổi khiến lá rơi...

Nỗi buồn như càng tăng lên theo những chiếc lá rụng…

Cô cảm thấy có một bàn tay đang xoa đầu mình...

Phó Hiểu ngẩng đầu liếc nhìn Phó Dục, không nói một lời, bắt đầu chậm rãi đứng dậy, lùi lại một bước, quỳ xuống trước ngôi mộ trước mặt, lạy ba lạy, rồi đứng dậy gath nước mắt. Sau đó, mỉm cười yếu ớt nói với cậu ấy: "Anh ơi, chúng ta về nhà thôi."

Hai người bước ra khỏi khu vực phía sau ngọn núi mà không hề ngoảnh lại.

Đã đến giờ ăn trưa và cô có thể nhìn thấy khói bốc ra từ các ngôi nhà trên đường về nhà....

Phía trước cũng có thể thấy được mọi người đang đứng ở cửa chờ cô trở về nhà.

Phó Hiểu mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy bình yên, như thể linh hồn lang thang đã lâu của mình cuối cùng cũng tìm được một bến đỗ.

“Em gái về rồi…” Phó Hồng nhìn thấy bóng dáng của cô, chạy nhanh như gió tới, vây quanh cô náo loạn.

"Em gái, em có mệt không... em đói không? Canh gà mà anh hai làm cho em đã sẵn sàng rồi. Anh nói cho em nghe, nó thơm lắm..."

Lý Tú Phân tiến tới đẩy cậu ấy ra, nắm tay Phó Hiểu đi vào nhà.

"Bác nói cho cháu nghe, Tiểu Tiểu à, đừng quan tâm đến anh hai của cháu. Nó nói nhiều quá, khiến người ta khó chịu... Mau, đi vào nhà ăn cơm thôi."

“Chú ba, dập thuốc đi, chúng ta vào ăn cơm…”

Vừa bước vào sân đã nhìn thấy Phó Vĩ Luân đang hút thuốc ở sân trước, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Phó Hiểu, anh ấy giả vờ không nhìn thấy gì, cũng không nói gì. Còn lại một nửa điếu thuốc, anh ấy vứt thuốc đi, nói với Phó Hồng đang lảng vảng phía sau: “Đi gọi ông nội…”

"Vâng..." Phó Hồng nhanh nhảu đi về phía ông phòng ông nội.

Một gia đình tám người ngồi quanh bàn ăn, ông nội Phó mỉm cười nói: “Ăn cơm thôi!” và mọi người bắt đầu lấy bát và đũa.

"Em gái, mau... đến nếm thử món canh gà do anh hai nấu." Phó Hồng cầm thìa, múc một bát canh gà đưa tới.

Phó Hiểu mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn anh hai..."

Phó Vĩ Bác nhìn con trai thứ hai cười ngốc nghếch, cong môi, không tiếc công sức phá hoại bầu không khí: “Con chỉ biết đốt lửa, thế mà còn có gan nói là chính mình làm.”

Phó Hồng liếc nhìn Phó Hiểu, lẩm bẩm một cách không phục: “Vậy thì cũng coi như là con có làm.”

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.