TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Chương 30: Bác gái 3

Ôi...là nước mắt.

Cô thực sự đã khóc à?

Cô đã không khóc bao nhiêu năm rồi... không thể đếm được nữa.

Kiếp trước cô là một đứa trẻ mồ côi. Cô lớn lên trong trại trẻ mồ côi và chưa từng trải qua cảm giác gắn bó với gia đình. Khi cô lớn lên, ngày tận thế nổ ra, cô bắt đầu tập trung nghĩ cách sống sót trong ngày tận thế. Trong tình huống như vậy, sự yếu đuối chính là vô dụng.

Vì vậy, cô thực sự đã không rơi nước mắt.

Khi còn vài bước nữa mới tới nơi, cô dừng lại và lắng nghe người lớn tuổi kia đang nói gì.

"Em trai à, bây giờ anh không mua được bằng tiền giấy đâu. Cậu đợi anh nhé. Hôm nào anh mua về thì sẽ đốt thêm cho cậu một ít. Cậu đi gặp ba mẹ trước đi, ăn tạm chút đồ cũ. Dù sao thì cậu cũng quen với việc này."

"Tiểu Tiểu, hôm nay cô bé đó sẽ về nhà mình, vậy anh sẽ dẫn con bé đi gặp cậu. Này, nói cho anh biết đi, Tiểu Sơn, anh sinh nhiều cháu như vậy, sao lại không có một đứa cháu gái dễ thương hả?"

"Bây giờ thì ổn rồi, con bé ở đây, sau này anh có cháu gái, anh sẽ yêu thương nó. Anh vẫn nhớ khi cô bé đó vừa mới chào đời, cậu đã cố ý viết thư cho anh để chọc giận. Hay rồi... Bây giờ cháu gái này vẫn là về tay anh chăm sóc.”

"Từ nay về sau anh sẽ để con bé gọi anh là ông nội, anh sẽ có một đứa cháu gái."

"Không biết con bé có thích một ông già như anh không, cậu nghĩ con bé nhìn thấy vết sẹo trên mặt anh sẽ sợ không nhỉ?"

Ông già nhìn lên phía mặt trời và nói: "Ồ, em trai của anh, anh phải đi đây. Đã muộn rồi, chắc mấy đứa trẻ cũng đã về đến nhà."

Ông ấy run rẩy đứng lên, vỗ vỗ đất trên người cho nó rơi xuống, mỉm cười nói với nấm mộ: “Em dâu, Tĩnh Thù, hai người thay anh để mắt tới thằng nhỏ ở phía dưới, anh phải đi thăm con bé Tiểu Tiểu đây."

Ông ấy vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Phó Hiểu ở phía sau, nhất thời có chút ngơ ngác.

"...."

"Là Tiểu Tiểu sao? Bé con, cháu đến chỗ này làm gì? Cháu đến đây một mình à?"

Cô ngẩng đầu nhìn ông già trước mặt, ông ấy rất giống ông ngoại trong trí nhớ của cô. Ông có rất nhiều tóc bạc ở thái dương, chân tóc chắc hẳn đã được chải chuốt kỹ lưỡng, chắc là muốn chào mừng cô về nhà nên mới ăn diện như vậy.

Phó Hiểu có chút không khó chịu trong lòng, cô nói: "Anh cả đưa cháu tới đây, ông... ông ơi..."

Phó Cần Lễ sửng sốt một chút, tròng mắt đυ.c ngầu hơi đỏ lên. Ông ấy hít sâu một hơi, đặt tay lên đầu cô, xoa xoa rồi hắng giọng nói: “Tiểu Tiểu, từ nay ông sẽ là ông nội của cháu."

Sau đó nhìn về Phó Dục phía xa cách mấy bước liền mắng cậu ấy: "Thằng nhãi này, sao lại mang em gái cháu tới đây? Mau thu dọn đồ đạc mang về nhà đi."

Sau đó ông ấy quay lại nhìn cô với một nụ cười nhân hậu như lúc nãy.

Phó Dục đi tới, cầm giỏ lên rồi đỡ Phó Cần Lễ ra ngoài.

"Anh cả, anh đưa ông nội về trước đi, em muốn ở lại một mình với cùng ông ngoại."

Phó Dục quay đầu nhìn cô, môi cậu ấy hơi mấp máy, cuối cùng chỉ nói: “Được.”

Cậu ấy đỡ ông già đi về phía trước vài trăm mét, rồi hét lớn với Phó Khải đang nhảy cẫng lên ở đằng kia: “Tiểu Khải, tới giúp ông nội.”

Sau đó nói với ông cụ: “Ông nội, Tiểu Khải giúp ông quay về thì có sao không ạ?”

Phó Cần Lễ tức giận nói: "Tất nhiên là không sao, chân ông chỉ hơi tê thôi, hiện tại đã phục hồi rồi."

Sau đó ông ấy quay lại nhìn cô bé đang quỳ trước mộ, thở dài rồi ra lệnh: “Cháu ở lại chăm sóc em gái mình đi.”

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.