0 chữ
Chương 42
Chương 19: Rời khỏi Thượng Hải 1
Cô gật đầu với vẻ mặt mình đã hiểu. Hóa ra tình trạng này đã tồn tại ở thời đại này.
Cô lấy hai cái ấm ra và đổ đầy nước nóng vào.
Họ lấy ra một vài quả trứng trong bọc và ngâm chúng vào nước nóng, và cả hai chỉ ăn để lấp đầy bụng.
Người đưa nước đi qua đi lại mấy lần qua các hành khách, đã gặp nhiều hành khách có tư chất hoàn hảo, nhưng nếu so sánh thì chưa từng thấy ai cực phẩm như họ.
Ngày hôm sau, Phó Hiểu lại tỉnh dậy lần nữa, mở mắt ra rồi nhìn sang giường Phó Dục đối diện, cô thấy rõ ràng không có ai ở đó.
Cô duỗi người, quyết định đứng ở lối đi một lúc. Nằm trên giường quá lâu, lưng của cô không thể chịu nổi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Phó Hiểu đi tàu hỏa ở thời đại này.
Người ta hút thuốc, ăn uống trên tàu và điều kỳ quặc nhất là ở đây còn có đủ loại gia cầm...
Đủ loại hương vị trộn lẫn vào nhau,... thật là khủng khϊếp!!!
May mắn thay, thời tiết bây giờ không nóng lắm chứ nếu là mùa hè, có lẽ sẽ còn khó chịu hơn.
Vừa đến hành lang, cô đã gặp một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, bước tới chào: “Đồng chí, đồng chí cũng là thanh niên trí thức đi tới Đông Bắc phải không?”
Ánh mắt của anh ta khiến Phó Hiểu có chút khó chịu nên cô quyết định không để ý đến người này.
Không ngờ anh ta lại tiến lên một bước và đưa tay ra bắt tay: "Đồng chí, xin làm quen một chút. Lần này tôi là đại diện cho nhóm thanh niên trí thức."
Người đàn ông đó đến gần cô hơn một chút, Phó Hiểu lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Tôi không phải là thanh niên trí thức.”
Phó Hiểu có chút không nói nên lời, ở kiếp trước, cô là một mỹ nữ, việc được đàn ông theo đuổi là chuyện bình thường, nhưng bây giờ, tuy thân hình này nhìn rất đẹp, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới mười hai tuổi. Chẳng lẽ người đàn ông này mù hay sao? Còn không thể nhận ra cô vẫn còn là một đứa trẻ à?
"Nếu đồng chí không phải là một thanh niên trí thức thì điều đó không thành vấn đề. Hãy làm quen với nhau và cùng nhau tiến bộ."
Phó Hiểu không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông trước mặt nên quay người rời khỏi chỗ đó.
"Đồng chí, tôi muốn mời đồng chí đi ăn tối. Đồng chí có thể gọi món thịt kho."
Người đàn ông dừng lại trước mặt cô và đưa ra lời mời.
Anh ta có bộ dáng cao cao tại thượng, như thể việc đãi cô món thịt lợn kho là một chuyện gì đó lớn lắm.
Lúc này Phó Dục quay lại nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận vô cùng, chạy tới đẩy người đàn ông kia ra.
"Anh đang làm gì thế?"
Đôi mắt của Phó Dục sắc bén và lạnh lùng.
Phó Hiểu len lén kéo tay áo cậu ấy, cậu ấy cũng nắm tay cô rồi đẩy cô về phía sau mình.
"Tại sao anh lại chặn đường em gái tôi?"
Phó Dục nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt và nói lớn.
Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ nhu nhược rồi trả lời: “Tôi chỉ muốn làm quen với đồng chí này.”
Thấy Phó Dục không dễ chọc, anh ta rụt rè chủ động rời đi.
Phó Dục nắm tay cô quay trở lại toa tàu.
Cậu ấy cau mày hỏi: “Tiểu Tiểu, em không sao chứ?”
Cô chớp chớp đôi mắt mèo con và nói: "Không sao đâu anh trai."
"Đều là tại anh, anh nhất định sẽ không bỏ để em ở đây một mình nữa."
Cô kéo tay áo cậu ấy lắc lắc: "Anh ơi, em đói."
"Em đói à? Vậy chúng ta hãy đến toa nhà ăn để ăn một ít chút cơm nhé, không ăn lương khô nữa."
Cậu ấy nắm tay cô dẫn đến toa nhà ăn.
Cô lấy hai cái ấm ra và đổ đầy nước nóng vào.
Họ lấy ra một vài quả trứng trong bọc và ngâm chúng vào nước nóng, và cả hai chỉ ăn để lấp đầy bụng.
Người đưa nước đi qua đi lại mấy lần qua các hành khách, đã gặp nhiều hành khách có tư chất hoàn hảo, nhưng nếu so sánh thì chưa từng thấy ai cực phẩm như họ.
Ngày hôm sau, Phó Hiểu lại tỉnh dậy lần nữa, mở mắt ra rồi nhìn sang giường Phó Dục đối diện, cô thấy rõ ràng không có ai ở đó.
Cô duỗi người, quyết định đứng ở lối đi một lúc. Nằm trên giường quá lâu, lưng của cô không thể chịu nổi.
Nói thật, đây là lần đầu tiên Phó Hiểu đi tàu hỏa ở thời đại này.
Người ta hút thuốc, ăn uống trên tàu và điều kỳ quặc nhất là ở đây còn có đủ loại gia cầm...
May mắn thay, thời tiết bây giờ không nóng lắm chứ nếu là mùa hè, có lẽ sẽ còn khó chịu hơn.
Vừa đến hành lang, cô đã gặp một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm nghị, bước tới chào: “Đồng chí, đồng chí cũng là thanh niên trí thức đi tới Đông Bắc phải không?”
Ánh mắt của anh ta khiến Phó Hiểu có chút khó chịu nên cô quyết định không để ý đến người này.
Không ngờ anh ta lại tiến lên một bước và đưa tay ra bắt tay: "Đồng chí, xin làm quen một chút. Lần này tôi là đại diện cho nhóm thanh niên trí thức."
Người đàn ông đó đến gần cô hơn một chút, Phó Hiểu lùi lại một bước, lắc đầu nói: “Tôi không phải là thanh niên trí thức.”
Phó Hiểu có chút không nói nên lời, ở kiếp trước, cô là một mỹ nữ, việc được đàn ông theo đuổi là chuyện bình thường, nhưng bây giờ, tuy thân hình này nhìn rất đẹp, nhưng dù sao cô cũng chỉ mới mười hai tuổi. Chẳng lẽ người đàn ông này mù hay sao? Còn không thể nhận ra cô vẫn còn là một đứa trẻ à?
Phó Hiểu không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông trước mặt nên quay người rời khỏi chỗ đó.
"Đồng chí, tôi muốn mời đồng chí đi ăn tối. Đồng chí có thể gọi món thịt kho."
Người đàn ông dừng lại trước mặt cô và đưa ra lời mời.
Anh ta có bộ dáng cao cao tại thượng, như thể việc đãi cô món thịt lợn kho là một chuyện gì đó lớn lắm.
Lúc này Phó Dục quay lại nhìn thấy cảnh tượng này thì tức giận vô cùng, chạy tới đẩy người đàn ông kia ra.
"Anh đang làm gì thế?"
Đôi mắt của Phó Dục sắc bén và lạnh lùng.
Phó Hiểu len lén kéo tay áo cậu ấy, cậu ấy cũng nắm tay cô rồi đẩy cô về phía sau mình.
"Tại sao anh lại chặn đường em gái tôi?"
Người đàn ông trước mặt tỏ vẻ nhu nhược rồi trả lời: “Tôi chỉ muốn làm quen với đồng chí này.”
Thấy Phó Dục không dễ chọc, anh ta rụt rè chủ động rời đi.
Phó Dục nắm tay cô quay trở lại toa tàu.
Cậu ấy cau mày hỏi: “Tiểu Tiểu, em không sao chứ?”
Cô chớp chớp đôi mắt mèo con và nói: "Không sao đâu anh trai."
"Đều là tại anh, anh nhất định sẽ không bỏ để em ở đây một mình nữa."
Cô kéo tay áo cậu ấy lắc lắc: "Anh ơi, em đói."
"Em đói à? Vậy chúng ta hãy đến toa nhà ăn để ăn một ít chút cơm nhé, không ăn lương khô nữa."
Cậu ấy nắm tay cô dẫn đến toa nhà ăn.
0
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
