TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 41
Chương 18: Đào kho báu 4rong sân nhỏ 4

Tôi tìm khắp sân một lần nữa, cuối cùng tìm thấy một căn hầm lớn trong bếp, sau đó lại tìm thấy trong đó hơn chục chiếc hộp, tất cả đều được cất vào trong không gian, cùng với một giỏ đựng thiết bị cơ học và một hộp thuốc lá cùng rượu.

Tuyệt thật!!!

Rượu Mao Đài....

Lấy về, lấy về...

Nhìn chiến lợi phẩm trong không gian, Phó Hiểu hài lòng mỉm cười.

Bây giờ cả sân không còn một mảnh kim loại nào, cô bước đến chân bức tường, nhảy qua rồi quay người bỏ đi.

Không hề chậm trễ sau khi rời sân, cô lên xe điện và trở về nhà trong thời gian nhanh nhất có thể.

Khi xuyên tường vào nhà, vì cảm thấy hai người trong nhà còn đang ngủ nên cô tự tin nhảy vào nhà.

Cô thay quần áo, nằm trên giường, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.

Phó Hiểu phấn khích quá không ngủ được nên không vào không gian kiểm tra lại.

Nhắm mắt đếm cừu, buộc mình phải ngủ.

Sau một lúc thì ngủ thϊếp đi...

(*) RMB: biểu tượng đồng Nhân dân tệ

Ngày hôm sau.

Lúc năm giờ rưỡi sáng, tại ga xe lửa Thượng Hải.

Nghe thấy tiếng nhân viên kiểm tra vé trên tàu, Phó Dục lập tức xách hành lý của hai người, sau đó nắm tay Phó Hiểu dẫn cô lên tàu, rồi hai người quay lại vẫy tay chào Phó Vĩ Luân đang đứng bên ngoài.

Phó Vĩ Luân bước tới, đi đến bên dưới cửa sổ, lại dặn dò hai người một cách nghiêm túc: “Nhớ kỹ, không được xuống tàu giữa chừng, gặp khó khăn thì phải nhớ nhờ người khác giúp đỡ. Chú có một người bạn cùng lớp là nhân viên trên chuyến tàu này, A Dục, cháu cũng biết người này, chú đã đưa cháu đến gặp chú ấy một lần, chú ấy tên họ Lý."

"Cháu biết rồi, chú đừng lo lắng."

“Cậu, khi nào thì cậu bắt đầu đi?”

"Sẽ đi ngay thôi. Xe tải chờ ở ngay cạnh ga tàu. Cậu sẽ đến đó sớm thôi. Cậu sẽ đi nhanh hơn và tới đón hai đứa ở ga tàu."

Khi tiếng còi tàu vang lên, đoàn tàu bắt đầu chậm rãi khởi hành cùng lúc ba người họ tạm biệt nhau.

"..."

Tại Ủy ban Cách mạng.

"Aaa......."

Khi một tiếng hét lớn vang lên, số tiền tham ô bị đánh cắp, đã được phát hiện sớm nhờ sự sắp xếp của một người chu đáo nào đó tối qua.

Chỉ trong một thời gian ngắn, toàn bộ Thượng Hải rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Mỗi người đều có những suy nghĩ tính toán của riêng mình.

Nhưng những điều này không liên quan gì tới Phó Hiểu, vì tàu đã chạy rồi.

Tiếng tàu kêu lách cách mỗi lúc một nhanh hơn.

Cô đang nằm trên giường của mình.

Quay đầu lại, cô nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô thấy được hàng cây và khung cảnh đường phố đang lùi xa dần.

Tạm biệt Thượng Hải! !

"..."

Sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, Phó Hiểu cảm thấy hơi mệt mỏi, nằm trên giường và ngủ thϊếp đi trong sự lắc lư của đoàn tàu...

Sau khi tàu vào ga, có mấy người đi tới, giọng nói ồn ào của họ đã đánh thức Phó Hiểu đang ngủ say.

Cô ngồi dậy, liếc nhìn Phó Dục đang đọc sách đối diện: “Anh, sao anh không đi ngủ?”

Phó Dục cười rồi đặt cuốn sách trong tay xuống: “Không ngủ được, Tiểu Tiểu, em có đói không?”

"Không đói."

Cô lấy ra hai quả táo từ trong túi đưa cho anh: "Anh ơi, những quả táo này đã được rửa sạch, anh có thể ăn."

Hai người trò chuyện trong khi ăn táo.

"Mọi người, lấy cốc ra để lấy nước, mang nước tới rồi đây!"

Người phục vụ tàu đang cầm một chiếc phích lớn trên tay và hét to.

Phó Hiểu hỏi Phó Dục với vẻ mặt ngạc nhiên: "Anh ơi, trên tàu có người giao nước sao? Không phải là chúng ta đều tự đến toa nhà ăn để lấy sao?"

Phó Dục trầm giọng nói: “Có toa cung cấp nước, có toa không. Nói chung, nếu ngồi trong toa giường nằm thì khả năng được cấp nước sẽ lớn hơn.”

0

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.