TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32
Chương 9: Đời người muôn vẻ 2

Lý Bảo Quốc nghe vậy nhưng trên mặt không biểu lộ cái gì: “Dương Công, Dương Lập Dân đều là anh em trong gia đình anh, anh nói như vậy không phù hợp đâu.”

Mặc dù đối với chuyện Dương Lập Dân được lên chức anh ta cũng không phục chút nào, thế nhưng anh ta vẫn còn có chút đầu óc.

Có câu nói vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần thì không phải gian cũng là trộm.

Hôm nay anh ta chủ động tìm đến mình, lại còn mời cơm xum xoe nịnh bợ thế này thì khẳng định là có chuyện.

Dương Kiến cũng không thèm để ý đến những suy nghĩ trong lòng Lý Bảo Quốc, anh ta tiếp tục nói: “Tôi phải nói là lần này giám đốc tuyển chọn người được lên chức thì nên là anh mới phải, còn anh cả nhà tôi đó thì có muốn xách giày cho anh cũng không xứng.”

“Anh không nên nói ra những lời như vậy, Dương đồng chí cũng rất ưu tú, bằng không sao có thể có nhiều người chọn anh ta như vậy được?”

Lý Bảo Quốc nghe vậy thì vội vàng nói, thế nhưng cái biểu cảm kia của anh ta nhìn thế nào cũng cực kỳ giả tạo.

Dương Kiến lại rót thêm cho anh ta một ly rượu, tiếp tục nói: “Anh cả Lý, tôi vẫn muốn nói với anh là anh cả nhà tôi bản lĩnh gì cũng không có nhưng bản lĩnh tặng quà lại rất lớn, anh có biết chuyện này không? Khoảng thời gian giám đốc tuyển chọn người này anh ta tặng từng rương từng rương quà cho người khác đấy.”

Lời này vừa mới thốt ra đã khiến Lý Bảo Quốc nhìn anh ta chằm chằm.

Sau đó anh ta lại bưng ly rượu lên môi uống cạn, trợn mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: “Anh nói thật sao?”

Dương Kiến cười ha hả, lại nói thầm vào tai anh ta mấy câu, Lý Bảo Quốc nghe vậy thì cảm giác ngà ngà say đã hoàn toàn tan sạch: “Lá gan anh ta lớn như vậy?”

Trên mặt Dương Kiến có chút vẻ châm chọc, vỗ vai anh ta: “Cái đất Thượng Hải này rộng lớn như vậy, nếu như lá gan mà không lớn thì làm sao anh ta có thể lên chức nhanh như vậy được? Dựa vào cái gì mà được thăng tiến như vậy chứ?”

Cuối cùng anh ta lại rót thêm rượu cho Lý Bảo Quốc: “Anh Lý này, dù sao những điều cần nói tôi cũng đã nói hết rồi, làm được gì không thì phải dựa vào bản lĩnh của anh đấy.”

Nói xong anh ta cũng lập tức đi ra ngoài.

Giờ phút này trên mặt Lý Bảo Quốc đều là vẻ giằng co.

Anh ta lại nghĩ đến tin tức giám đốc tuyển chọn người trong xưởng, vốn dĩ anh ta là người được yêu cầu nhiều nhất, sau đó cũng không xảy ra chuyện gì mà cuối cùng người được chọn lại là Dương Lập Dân, cũng không phải là không có lời đồn đãi nói anh ta đút lót rồi ăn hối lộ, nhưng khổ nỗi lại chẳng có chứng cớ, nếu như bây giờ anh ta đã có được đằng chuôi hiếm có như vậy, có phải anh ta nên làm gì đó hay không?

Bản thân vì xưởng mà lao tâm lao lực nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì mà lại phải chắp tay nhường nó cho người khác được.

Một hớp rượu cuối cùng trôi xuống bụng.

Làm!!!

Sau khi Dương Kiến ra ngoài thì lại lén lén lút lút đi tới một cái sân bí mật, thấp giọng nói với người trong phòng: “Tôi đã làm xong chuyện mà anh muốn rồi, đừng có quên chuyện anh đáp ứng với tôi đấy.”

Người ở bên trong hơi trầm mặc một chút, chốc lát sau mới trả lời: “Yên tâm, tôi không quên đâu.”

Sau khi Dương Kiến rời đi, người bên trong nhà mím môi nhấp một ngụm trà.

Triệu Gia Bình đặt ly trà xuống, nhớ tới kế hoạch của mình thì trên mặt tràn đầy nụ cười, anh ta cùng với người đàn bà kia làm bao nhiêu chuyện trái lương tâm nhiều năm như vậy, trong lòng vẫn luôn cực kỳ sợ hãi, mà lá gan cô gái này lại quá lớn, cứ theo cô ta thì sợ là đến cuối cùng cũng chẳng có kết cục gì tốt đẹp, không bằng lần này vơ vét được một khoản rồi chạy tới Hương Cảng, trải qua những ngày tháng an nhàn thì hơn.

3

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.