TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 8: Đời người muôn vẻ 1

“Vị đồng chí này, Tiểu Tiểu của chúng tôi rõ ràng không hề quen biết cô, sau này đừng bao giờ trở lại nữa.”

Nói xong cũng đóng cửa vào nhà.

Vương Mai đứng ngoài cửa tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng chặt, cho đến nay cô ta vẫn luôn cậy chuyện Phó Hiểu dễ bị điều khiển, nhưng hiện tại hết thảy đều bất đồng so với tưởng tượng, trong lòng đều là sự hoảng sợ đến tột cùng, cô ta đứng lên xoay người rời đi.

“...”

“...”

Trong sân truyền đến giọng nói của Phó Vĩ Luân: “Sao chỉ có mình cháu ở nhà thế này, anh cả cháu đâu rồi?”

“Anh cả ngủ rồi ạ.” Nhớ tới trong không gian vẫn còn nồi canh gà, Phó Hiểu lại vội vàng đi vào trong phòng bếp: “Cậu ba, cậu có thể đi đánh thức anh cả dậy giúp cháu được không, ở tầng hai phòng đầu tiên đó ạ.”

Từ cửa sổ phòng bếp thấy người đàn ông đã đi lên tầng hai, lúc này cô mới yên tâm lén lấy canh gà từ không gian ra, sau đó lại rắc thêm một chút muối cùng gia vị.

Mấy phút sau, đến khi Phó Hiểu dọn những món cuối cùng lên bàn cơm xong xuôi thì vừa vặn hai người bọn họ cũng từ trên lầu đi xuống.

“Em gái, sau em nấu cơm mà không đánh thức anh dậy vậy?”

Phó Dục tiến đến nhận màn thầu từ trong tay cô, đặt lên bàn cơm.

“Nấu cơm rất đơn giản mà, một mình em cũng có thể làm được rồi, hơn nữa lần này cơm em nấu là được ông ngoại dạy, anh không biết làm đâu.”

Phó Vĩ Luân ngửi mùi canh gà, lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô gái nhỏ thì khóe miệng nở nụ cười, múc ra bát cho hai người bọn họ.

“Bên trong có nhân sâm.”

Phó Hiểu ngạc nhiên nhìn anh ấy: “Cậu ba, làm sao cậu biết vậy?”

Phó Vĩ Luân nghe vậy thì chỉ chỉ lỗ mũi mình nói: “Khi còn bé lúc cậu bị bệnh, ông ngoại cháu đã nấu cho cậu uống rồi, giờ chỉ cần ngửi một chút là đã nhận ra.”

Phó Dục lại uống một ngụm canh gà, nói ra một câu khen ngợi: “Uống thật là ngon, em gái có tài nấu nướng thật đấy.”

Nhìn thức ăn trên bàn khiến trong lòng Phó Vĩ Luân cũng không nhịn được mà cảm khái: Đúng thật là có tài nấu nướng, đều là món ngon cả.

Món chính là hai loại màn thầu đã được chuẩn bị từ trước, ba người mỗi người một chén canh gà, thịt kho, trứng chiên cùng cải xanh ăn đến sạch bóng, chỉ còn canh gà là vẫn còn thừa lại một nửa, có thể giữ lại để buổi tối làm mì với canh gà.

Cơm nước xong xuôi, theo lệ thì là Phó Dục thu dọn bàn ăn và rửa bát.



Hai người còn lại thì nằm trên ghế trong sân phơi nắng.

“Cậu ba, cậu đã tới bệnh viện hỏi thăm chưa? Thủ tục có phiền toái không ạ?”

Động tác đong đưa ghế của Phó Vĩ Luân ngừng lại một lát, cuối cùng không nhanh không chậm nói: “Không phiền toái, cậu đã làm xong hết rồi, xế chiều nay cậu lại tới ủy ban khu phố một chuyến.”

Phó Dục đã dọn dẹp phòng bếp xong cũng tới tham gia: “Cậu ba, có phải tới trường học một chuyến nữa không?”

Phó Vĩ Luân đưa ngón tay xoa xoa trán, giọng điệu vẫn rất ôn hòa: “Chúng ta cũng phải tới trường học một chuyến.”

Anh ấy nhíu mày, hai mắt nhìn lên trời thật lâu, trong mắt tựa như đầy vẻ nghi vấn cùng một chút buồn rầu.

Nghĩ đến cảnh tượng bản thân nhìn thấy ở bệnh viện sáng nay, còn có tin tức mà anh ấy hỏi thăm được từ những người bạn học.

Anh ấy nhắm hai mắt lại trầm tư.

“Phải mau rời đi thôi, Thượng Hải này sợ là không nên ở lại lâu…”



Lý Bảo Quốc nhìn người trước mặt thì trong lòng có chút kinh ngạc.

Dương Kiến cười ha hả rót cho anh ta một ly rượu: “Anh cả Lý, tôi biết anh là người có bản lĩnh mà, nói thật so với Dương Lập Dân anh còn lợi hại hơn ấy chứ.”

3

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.