0 chữ
Chương 42
Chương 42
Nghe thấy lời cô nói, sắc mặt Dương Thường Tùng thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn cô lại: "Đừng đừng đừng, cô rất tốt, nhà cô cũng không cần giúp gì thêm đâu."
Nói rồi, Dương Thường Tùng không nhịn được lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Nếu mẹ anh biết Sở Tương có điều kiện tốt như vậy, có lẽ lập tức sẽ đóng gói tống cổ đứa con trai là anh qua luôn, ngay cả chuyện bày tiệc cũng không cần.
"Vậy à, vậy tại sao anh lại không muốn hẹn hò với tôi?" Trong đáy mắt Sở Tương lóe lên một tia cười, nhưng khi cô quay người lại thì lại mang vẻ mặt khó chịu hỏi, trông như sắp khóc đến nơi.
Dương Thường Tùng: "... Hẹn, chúng ta hẹn hò."
Anh đây không phải là sợ nữ đồng chí khóc, mà là sợ cô mách mẹ anh!
Nghe thấy đồng chí Dương Thường Tùng đồng ý hẹn hò, Sở Tương tặng cho đồng chí Dương Thường Tùng một nụ cười thật tươi, sau đó khoát tay nhỏ nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiệm cơm nhà nước ăn cơm, tôi mời anh ăn thịt."
Cô phải cho đối tượng vừa lười vừa tham ăn này biết một chuyện, đó là nghe lời cô thì có thịt ăn!
Nghe thấy ăn thịt, mắt Dương Thường Tùng sáng lên, không thèm quan tâm gì nữa, kích động hô: "Tôi muốn ăn thịt kho tàu."
Chỉ cần cho anh ăn thịt kho tàu, hẹn hò tính là gì, bây giờ đăng ký kết hôn cũng được!
Thế là một người muốn có đối tượng, một người muốn ăn thịt, hai người vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, cầm tiền và tem phiếu móc từ chỗ Chương Vân ra đi ăn uống no say ở tiệm cơm nhà nước. Đợi đến khi về nhà họ Chương, trên đường đi qua Cung Tiêu Xã, Sở Tương còn không quên vào mua một gói bánh đào nhỏ.
"Cho tôi à?" Dương Thường Tùng nhìn gói giấy dầu đưa tới trước mắt, mắt lại sáng lên, nhìn Sở Tương như nhìn tiểu tiên nữ vậy, mời ăn thịt còn mua bánh đào cho, đây không phải tiên nữ thì là gì?
"Đúng, cho anh đấy, mang về từ từ ăn." Sở Tương gật đầu nói, câu này không có vấn đề gì, chỉ là cô chưa nói hết thôi, đây coi như là quà ra mắt cô tặng cho mẹ chồng tương lai đi, đều là người một nhà, cho ai mà chẳng như nhau.
Nếu Dương Thường Tùng biết những lời cô chưa nói là gì, có lẽ sẽ tức đến mức ném gói giấy dầu lại mất, ức hϊếp người quá đáng.
Mà Sở Tương tự nhận mình đã để lại cho đối phương ấn tượng ngốc nghếch, nhiều tiền, yếu đuối, bất lực khá thành công. Cho nên trên đường về cũng không cố gắng tìm chủ đề nói chuyện nữa, mà luôn cúi đầu, giả vờ xấu hổ đi theo bên cạnh Dương Thường Tùng.
Nói rồi, Dương Thường Tùng không nhịn được lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán. Nếu mẹ anh biết Sở Tương có điều kiện tốt như vậy, có lẽ lập tức sẽ đóng gói tống cổ đứa con trai là anh qua luôn, ngay cả chuyện bày tiệc cũng không cần.
"Vậy à, vậy tại sao anh lại không muốn hẹn hò với tôi?" Trong đáy mắt Sở Tương lóe lên một tia cười, nhưng khi cô quay người lại thì lại mang vẻ mặt khó chịu hỏi, trông như sắp khóc đến nơi.
Dương Thường Tùng: "... Hẹn, chúng ta hẹn hò."
Anh đây không phải là sợ nữ đồng chí khóc, mà là sợ cô mách mẹ anh!
Nghe thấy đồng chí Dương Thường Tùng đồng ý hẹn hò, Sở Tương tặng cho đồng chí Dương Thường Tùng một nụ cười thật tươi, sau đó khoát tay nhỏ nói: "Đi thôi, chúng ta đi tiệm cơm nhà nước ăn cơm, tôi mời anh ăn thịt."
Nghe thấy ăn thịt, mắt Dương Thường Tùng sáng lên, không thèm quan tâm gì nữa, kích động hô: "Tôi muốn ăn thịt kho tàu."
Chỉ cần cho anh ăn thịt kho tàu, hẹn hò tính là gì, bây giờ đăng ký kết hôn cũng được!
Thế là một người muốn có đối tượng, một người muốn ăn thịt, hai người vừa gặp đã tâm đầu ý hợp, cầm tiền và tem phiếu móc từ chỗ Chương Vân ra đi ăn uống no say ở tiệm cơm nhà nước. Đợi đến khi về nhà họ Chương, trên đường đi qua Cung Tiêu Xã, Sở Tương còn không quên vào mua một gói bánh đào nhỏ.
"Cho tôi à?" Dương Thường Tùng nhìn gói giấy dầu đưa tới trước mắt, mắt lại sáng lên, nhìn Sở Tương như nhìn tiểu tiên nữ vậy, mời ăn thịt còn mua bánh đào cho, đây không phải tiên nữ thì là gì?
Nếu Dương Thường Tùng biết những lời cô chưa nói là gì, có lẽ sẽ tức đến mức ném gói giấy dầu lại mất, ức hϊếp người quá đáng.
Mà Sở Tương tự nhận mình đã để lại cho đối phương ấn tượng ngốc nghếch, nhiều tiền, yếu đuối, bất lực khá thành công. Cho nên trên đường về cũng không cố gắng tìm chủ đề nói chuyện nữa, mà luôn cúi đầu, giả vờ xấu hổ đi theo bên cạnh Dương Thường Tùng.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
