0 chữ
Chương 7
Chương 7
"Em cứ về trước đi, chuyện này cô sẽ liên hệ với phóng viên Triệu, bảo cô ấy xác minh trước đã." Cô Chu cũng không còn cách nào khác, đành phải xoa dịu cảm xúc của Khương Nguyên.
Thời buổi này, thân phận nhà báo vẫn còn rất hữu dụng.
Hơn nữa, đây lại là học sinh đầu tiên của huyện trúng tuyển vào đại học Hoa sau khi khôi phục kỳ thi đại học, phóng viên Triệu đến phỏng vấn đúng là cũng danh chính ngôn thuận, không đến mức đánh rắn động cỏ.
Ra khỏi cổng trường, Khương Nguyên xoa xoa thái dương đang nhức nhối.
Vừa rồi tuy cô giáo Chu không nói nhiều, nhưng ánh mắt lo lắng và tiếc nuối của cô ấy vẫn khiến Khương Nguyên có chút lo lắng.
Chuyện mạo danh thay thế này trước đây cũng từng xảy ra, hơn nữa rất khó giải quyết.
Còn một điểm quan trọng nhất nữa là…
Cho dù cô thực sự lấy lại được giấy báo trúng tuyển, chỉ cần cha Khương ngăn cản không cho cô đi thì Khương Nguyên cũng không có cách nào.
Số tiền cô tự dành dụm được nhiều nhất cũng chỉ đủ tiền tàu đi đến Thủ đô, còn sinh hoạt phí và học phí sau này thì cô không xoay sở được.
Hơn nữa, bây giờ hộ khẩu đi theo công việc và trường học, Khương Nguyên muốn đến đại học Hoa thì hộ khẩu cũng phải chuyển theo, cha mẹ Khương sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cô.
Mọi thứ dường như rơi vào bế tắc.
Cô phải thỏa hiệp sao?
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên đau nhói trong lòng, cắn chặt răng mới không để nước mắt rơi xuống.
Cô không cam tâm!
Sao cô có thể cam tâm?
...
"Sau này ra ngoài cứ nói con tên là Khương Nguyên, Viên Viên là tên hồi nhỏ." Chủ nhiệm Khương về đến nhà, ông ta đặt cặp công văn xuống, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn.
Ông ta cầm đũa lên, dặn dò con gái.
"Con biết rồi mà cha." Khương Viên Viên nũng nịu nói: “Đợi sau này con tốt nghiệp, con sẽ đón cả cha mẹ lên Thủ đô hưởng phúc, đến lúc đó cha mẹ sẽ không phải vất vả như vậy nữa!"
Khương Viên Viên người như tên, mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, ưu điểm là rất biết nói chuyện.
Chủ nhiệm Khương cười ha hả: "Cũng là trùng hợp thôi, nhà kia cũng họ Khương, hơn nữa vừa hay cần cha giúp đỡ."
"Lão Khương, ông nói chuyện này có ổn không đấy?"
Dương Anh, vợ chủ nhiệm Khương có chút thận trọng: "Nhỡ đâu nhà kia sau này đổi ý, dùng chuyện này để nắm thóp ông thì..."
Những lời còn lại bà ta không nói hết, chủ nhiệm Khương cũng hiểu ý vợ.
"Yên tâm đi bà xã, tôi đã nói với bên ủy ban phố đổi tên Viên Viên rồi, giống hệt như trên giấy báo trúng tuyển."
"Còn về phía nhà họ Khương thì càng dễ giải quyết." Chủ nhiệm Khương đắc ý nói: “Tôi đã giúp lão Khương và con trai ông ta giải quyết chuyện xét duyệt nâng bậc và công việc, ông ta được lợi còn dám làm gì tôi? Chỉ mong bịt kín chuyện này không để lộ ra nửa lời thôi."
"Nhưng bà nói đúng." Chủ nhiệm Khương tự rót cho mình một ly rượu, tâm trạng thoải mái nói: “Làm việc gì cũng phải chừa cho mình một đường lui, tôi thấy con bé nhà họ Khương kia đầu óc cũng lanh lợi đấy, tuy chưa gặp bao giờ, nhưng chắc tướng mạo cũng không tệ, con trai mình cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi."
"Cho Khương Đức Thắng ba trăm tệ tiền sính lễ cộng thêm một chiếc xe đạp, sau này con bé đó cũng không gây ra sóng gió gì được đâu."
Dương Anh nghe vậy, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: "Đúng, đúng, vẫn là ông nghĩ chu đáo."
Nếu chuyện này mà làm như vậy thì đúng là vẹn cả đôi đường.
Chỉ cần hai nhà thành thông gia, chuyện này còn truy cứu thế nào được nữa? Đừng nói cô gái nhà họ Khương kia không biết gì, cho dù sau này cô có biết, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nếu không, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều có thể nắm thóp cô!
Khương Viên Viên nghe cha mẹ nói chuyện, cũng biết chuyện này đã giải quyết xong hậu họa.
Cô ta ân cần đứng dậy gắp thức ăn, lần lượt bỏ vào bát của hai người: "Cha! Mẹ! Hai người đi làm vất vả rồi, ăn nhiều một chút ạ."
Thời buổi này, thân phận nhà báo vẫn còn rất hữu dụng.
Hơn nữa, đây lại là học sinh đầu tiên của huyện trúng tuyển vào đại học Hoa sau khi khôi phục kỳ thi đại học, phóng viên Triệu đến phỏng vấn đúng là cũng danh chính ngôn thuận, không đến mức đánh rắn động cỏ.
Ra khỏi cổng trường, Khương Nguyên xoa xoa thái dương đang nhức nhối.
Vừa rồi tuy cô giáo Chu không nói nhiều, nhưng ánh mắt lo lắng và tiếc nuối của cô ấy vẫn khiến Khương Nguyên có chút lo lắng.
Chuyện mạo danh thay thế này trước đây cũng từng xảy ra, hơn nữa rất khó giải quyết.
Còn một điểm quan trọng nhất nữa là…
Số tiền cô tự dành dụm được nhiều nhất cũng chỉ đủ tiền tàu đi đến Thủ đô, còn sinh hoạt phí và học phí sau này thì cô không xoay sở được.
Hơn nữa, bây giờ hộ khẩu đi theo công việc và trường học, Khương Nguyên muốn đến đại học Hoa thì hộ khẩu cũng phải chuyển theo, cha mẹ Khương sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho cô.
Mọi thứ dường như rơi vào bế tắc.
Cô phải thỏa hiệp sao?
Nghĩ đến đây, Khương Nguyên đau nhói trong lòng, cắn chặt răng mới không để nước mắt rơi xuống.
Cô không cam tâm!
Sao cô có thể cam tâm?
...
"Sau này ra ngoài cứ nói con tên là Khương Nguyên, Viên Viên là tên hồi nhỏ." Chủ nhiệm Khương về đến nhà, ông ta đặt cặp công văn xuống, rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn.
"Con biết rồi mà cha." Khương Viên Viên nũng nịu nói: “Đợi sau này con tốt nghiệp, con sẽ đón cả cha mẹ lên Thủ đô hưởng phúc, đến lúc đó cha mẹ sẽ không phải vất vả như vậy nữa!"
Khương Viên Viên người như tên, mặt tròn tròn, mắt cũng tròn tròn, ưu điểm là rất biết nói chuyện.
Chủ nhiệm Khương cười ha hả: "Cũng là trùng hợp thôi, nhà kia cũng họ Khương, hơn nữa vừa hay cần cha giúp đỡ."
"Lão Khương, ông nói chuyện này có ổn không đấy?"
Dương Anh, vợ chủ nhiệm Khương có chút thận trọng: "Nhỡ đâu nhà kia sau này đổi ý, dùng chuyện này để nắm thóp ông thì..."
Những lời còn lại bà ta không nói hết, chủ nhiệm Khương cũng hiểu ý vợ.
"Yên tâm đi bà xã, tôi đã nói với bên ủy ban phố đổi tên Viên Viên rồi, giống hệt như trên giấy báo trúng tuyển."
"Nhưng bà nói đúng." Chủ nhiệm Khương tự rót cho mình một ly rượu, tâm trạng thoải mái nói: “Làm việc gì cũng phải chừa cho mình một đường lui, tôi thấy con bé nhà họ Khương kia đầu óc cũng lanh lợi đấy, tuy chưa gặp bao giờ, nhưng chắc tướng mạo cũng không tệ, con trai mình cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi."
"Cho Khương Đức Thắng ba trăm tệ tiền sính lễ cộng thêm một chiếc xe đạp, sau này con bé đó cũng không gây ra sóng gió gì được đâu."
Dương Anh nghe vậy, mặt mày rạng rỡ hẳn lên: "Đúng, đúng, vẫn là ông nghĩ chu đáo."
Nếu chuyện này mà làm như vậy thì đúng là vẹn cả đôi đường.
Chỉ cần hai nhà thành thông gia, chuyện này còn truy cứu thế nào được nữa? Đừng nói cô gái nhà họ Khương kia không biết gì, cho dù sau này cô có biết, cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Nếu không, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều có thể nắm thóp cô!
Khương Viên Viên nghe cha mẹ nói chuyện, cũng biết chuyện này đã giải quyết xong hậu họa.
Cô ta ân cần đứng dậy gắp thức ăn, lần lượt bỏ vào bát của hai người: "Cha! Mẹ! Hai người đi làm vất vả rồi, ăn nhiều một chút ạ."
4
0
4 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
