0 chữ
Chương 6
Chương 6
Thân hình cô gái gầy gò đứng ở hành lang, môi mím chặt, đôi mắt trong veo long lanh ngấn lệ, nhưng vẫn cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh.
Giống như một cây bạch dương nhỏ.
Nhìn thấy những ánh mắt tò mò đánh giá của các bạn học qua lại, cô giáo Chu lặng lẽ thở dài: "Em đi theo cô đến văn phòng."
Trong văn phòng chỉ có hai người, vừa rồi là tiết cuối trước khi tan học, các thầy cô giáo khác đều đã đi ăn cơm ở nhà ăn.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, rơi trên những bài thi trên bàn làm việc.
Đó là bài thi tháng mười hai, phía trên được điền bằng bút đỏ, là chữ của cô giáo Chu.
Khương Nguyên cụp mắt nhìn lướt qua, cơ bản giống với đáp án của cô, trong lòng càng thêm tủi thân.
Cô giáo Chu xách bình nước nóng rót cho cô một cốc nước ấm, ôn tồn hỏi: "Em đã đến bưu điện chưa?"
Khương Nguyên thu lại ánh mắt, vừa cầm cốc nước vừa gật đầu.
Cô giáo Chu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Những bạn học thi cùng đợt với em không ai đỗ cả. Cô đã hỏi thầy cô giáo huyện Nhất Trung, trường của họ chỉ có hai người trúng tuyển, một người là Đại học Tây Bắc, một người là Đại học Nam Công."
"Nguyện vọng một của bọn họ đều là đại học ở Thủ đô."
"Lần này có tới năm triệu bảy trăm người tham gia kỳ thi, còn có cả những người thuộc diện “Lão Tam Giới” và công nhân từ các ngành nghề khác nhau, nhưng chỉ có hơn hai trăm nghìn người được nhận, nên việc thi trượt cũng là điều bình thường thôi."
Vẻ mặt Khương Nguyên thoáng buồn, vừa định mở miệng thì cô giáo Chu đã chuyển giọng: "Nhưng nếu em trượt thì lại không bình thường. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Khương Nguyên là học sinh thông minh nhất mà cô ấy từng dạy, kiến thức đã vượt xa phạm vi của lứa tuổi này. Cô Chu mơ hồ cảm thấy Khương Nguyên còn có người khác chỉ dạy.
Ai mà chẳng có bí mật, dù cô giáo Chu biết rõ nhưng cũng không truy hỏi đến cùng.
Trong thời đại này, ít nói ít hỏi mới là đúng đắn.
Ban đầu Khương Nguyên còn do dự không biết nên nói thế nào, nhưng được lời khích lệ của cô giáo, cô lấy hết dũng khí hỏi: "Cô có quen ai ở tòa soạn báo không ạ?"
Cô giáo Chu không biết Khương Nguyên định làm gì, nhưng vẫn gật đầu: "Phóng viên Triệu của nhật báo Tuyên Thành là bạn của cô. Ngày mai cậu ấy sẽ đến huyện Nhị Trung tìm cô để tìm hiểu về kỳ thi đại học lần này, chuẩn bị phát hành một số báo."
Cảm nhận được hơi ấm từ chiếc cốc tráng men, sắc mặt Khương Nguyên dần hồng hào trở lại, giọng nói cô rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Thưa cô, con gái của Chủ nhiệm Khương phân xưởng thép đã thi đỗ Đại học Hoa ở Thủ đô. Cô có thể nhờ phóng viên Triệu phỏng vấn chuyện này được không ạ?"
Động tác uống nước của cô giáo Chu khựng lại, trong đầu cô ấy không ngừng suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, có chút không dám tin.
"Ý em là có người muốn mạo danh em để vào Đại học Hoa ư?"
Người này sao dám làm vậy chứ? Chỉ tiêu tuyển sinh của Đại học Hoa chỉ có tám trăm, người, trong hơn năm triệu người mới chọn ra được tám trăm người nhập học còn phải qua kỳ thi nữa.
Lẽ nào lại có bản lĩnh che trời lấp biển như vậy sao?!
Cô Chu im lặng một lát.
E rằng vị Chủ nhiệm Khương này thật sự có năng lực hô mưa gọi gió nào đó.
Chuyện này khó rồi đây.
Tạ Hựu Xuyên cũng khá ngạc nhiên.
Cô thi đỗ Đại học Hoa cơ đấy.
Đúng là ngoài dự liệu.
Vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh.
Giống như một cây bạch dương nhỏ.
Nhìn thấy những ánh mắt tò mò đánh giá của các bạn học qua lại, cô giáo Chu lặng lẽ thở dài: "Em đi theo cô đến văn phòng."
Trong văn phòng chỉ có hai người, vừa rồi là tiết cuối trước khi tan học, các thầy cô giáo khác đều đã đi ăn cơm ở nhà ăn.
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, rơi trên những bài thi trên bàn làm việc.
Đó là bài thi tháng mười hai, phía trên được điền bằng bút đỏ, là chữ của cô giáo Chu.
Khương Nguyên cụp mắt nhìn lướt qua, cơ bản giống với đáp án của cô, trong lòng càng thêm tủi thân.
Cô giáo Chu xách bình nước nóng rót cho cô một cốc nước ấm, ôn tồn hỏi: "Em đã đến bưu điện chưa?"
Cô giáo Chu hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng: "Những bạn học thi cùng đợt với em không ai đỗ cả. Cô đã hỏi thầy cô giáo huyện Nhất Trung, trường của họ chỉ có hai người trúng tuyển, một người là Đại học Tây Bắc, một người là Đại học Nam Công."
"Nguyện vọng một của bọn họ đều là đại học ở Thủ đô."
"Lần này có tới năm triệu bảy trăm người tham gia kỳ thi, còn có cả những người thuộc diện “Lão Tam Giới” và công nhân từ các ngành nghề khác nhau, nhưng chỉ có hơn hai trăm nghìn người được nhận, nên việc thi trượt cũng là điều bình thường thôi."
Vẻ mặt Khương Nguyên thoáng buồn, vừa định mở miệng thì cô giáo Chu đã chuyển giọng: "Nhưng nếu em trượt thì lại không bình thường. Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Ai mà chẳng có bí mật, dù cô giáo Chu biết rõ nhưng cũng không truy hỏi đến cùng.
Trong thời đại này, ít nói ít hỏi mới là đúng đắn.
Ban đầu Khương Nguyên còn do dự không biết nên nói thế nào, nhưng được lời khích lệ của cô giáo, cô lấy hết dũng khí hỏi: "Cô có quen ai ở tòa soạn báo không ạ?"
Cô giáo Chu không biết Khương Nguyên định làm gì, nhưng vẫn gật đầu: "Phóng viên Triệu của nhật báo Tuyên Thành là bạn của cô. Ngày mai cậu ấy sẽ đến huyện Nhị Trung tìm cô để tìm hiểu về kỳ thi đại học lần này, chuẩn bị phát hành một số báo."
Cảm nhận được hơi ấm từ chiếc cốc tráng men, sắc mặt Khương Nguyên dần hồng hào trở lại, giọng nói cô rất nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: "Thưa cô, con gái của Chủ nhiệm Khương phân xưởng thép đã thi đỗ Đại học Hoa ở Thủ đô. Cô có thể nhờ phóng viên Triệu phỏng vấn chuyện này được không ạ?"
"Ý em là có người muốn mạo danh em để vào Đại học Hoa ư?"
Người này sao dám làm vậy chứ? Chỉ tiêu tuyển sinh của Đại học Hoa chỉ có tám trăm, người, trong hơn năm triệu người mới chọn ra được tám trăm người nhập học còn phải qua kỳ thi nữa.
Lẽ nào lại có bản lĩnh che trời lấp biển như vậy sao?!
Cô Chu im lặng một lát.
E rằng vị Chủ nhiệm Khương này thật sự có năng lực hô mưa gọi gió nào đó.
Chuyện này khó rồi đây.
Tạ Hựu Xuyên cũng khá ngạc nhiên.
Cô thi đỗ Đại học Hoa cơ đấy.
Đúng là ngoài dự liệu.
4
0
4 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
