0 chữ
Chương 31
Chương 31
An Học Dân: “...”
“Anh, qua đây.” An Ức Tình kéo tay anh trai chạy đi. An Học Dân gọi mấy tiếng trong cơn mơ hồ nhưng hai đứa đã biến mất tăm.
Cô dễ dàng tìm đến phòng hiệu trưởng, lễ phép gõ cửa. Bên trong vang lên: “Vào đi.”
“Hiệu trưởng, em đến rồi.” An Ức Tình cười hớn hở đẩy cửa.
“An Ức Tình, em còn nhớ phải đến thi à?” Hiệu trưởng hơi bất ngờ, con nhóc này cuối cùng cũng xuất hiện. “Khoan đã, giờ này em phải đang trong lớp thi mới đúng.”
An Ức Tình ngẩng đầu, cười híp mắt: "Hiệu trưởng chưa biết năng lực của con sao? Con làm xong rồi, chắc chắn là điểm tuyệt đối. Đây là anh trai con, An Đông Hải, làm quen chút nhé.”
Hiệu trưởng: “...”
So với em gái, An Đông Hải rõ ràng lúng túng hơn nhiều ai đời em gái lại dẫn mình đến gặp hiệu trưởng chứ.
Cậu không dám thở mạnh: “Chào hiệu trưởng ạ.”
Ngược lại, đôi mắt An Ức Tình linh động xoay tròn, sáng rỡ vô cùng.
“Hiệu trưởng, con muốn làm một thí nghiệm, có thể cho conmượn một căn phòng được không ạ?”
Hiệu trưởng: Chắc chắn là chưa tỉnh ngủ rồi!
“Trò định làm gì?”
Giáo dục trẻ thiên tài đúng là chuyện nan giải, nghĩ gì cũng có.
Đôi mắt đen láy của An Ức Tình ánh lên, nụ cười ngọt lịm: “Con có thể tạm giữ bí mật không? Lát nữa thầy sẽ biết thôi.”
Hiệu trưởng thấy mệt lòng hẳn: “Nhỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
An Ức Tình vỗ ngực cam đoan sẽ không sao: “Nếu con làm ra được thành quả nghiên cứu, con sẽ cùng trường lập một xưởng, thầy thấy sao?”
Chiêu lớn mới tung ra. Còn “thành quả nghiên cứu” nữa cơ. Khóe miệng hiệu trưởng giật giật quả nhiên thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc.
Bình thường, học sinh gặp ông đều răm rắp kính cẩn, sợ sệt, còn cô bé này thì hay rồi không những chẳng sợ, còn tới thương lượng hẳn hoi. Nói khoác tới tận trời. Nhưng lời này lại khơi dậy trí tò mò của ông. Thôi được, xem cô bé muốn làm gì.
“Căn phòng cạnh lò hơi, trò cứ dùng đi.”
“Cảm ơn thầy.” An Ức Tình vốn biết hiệu trưởng là người cởi mở nên mới dám mở lời: “Con có thể hái hoa trong sân trường không?”
“Được nhưng đừng hái nhiều quá.” Hiệu trưởng càng muốn biết cô bé định làm trò gì.
Suốt quá trình, An Đông Hải chỉ biết trợn mắt há hốc mồm em gái nhà mình đúng là muốn lên trời luôn rồi. Nhìn thấy thế, hiệu trưởng bỗng cảm thấy an ủi đây mới là dáng vẻ bình thường của học sinh.
An Tiểu Ngũ vui vẻ nhận chìa khóa, chủ động nắm tay anh trai: “Đi thôi, mình qua xem nào.”
An Đông Hải ngơ ngác để mặc em kéo đi, đầu óc trống rỗng rốt cuộc em định làm gì? An Tiểu Ngũ còn quay lại cổng trường gọi bố. Thế là ba cha con vừa đi vừa dạo quanh sân trường. Giữa mùa hè, một bụi dành dành nở rộ, hoa trắng tinh khôi, hương thơm thanh mát.
Hoa nguyệt quý rải rác trong bồn, màu sắc rực rỡ, nhìn rất thích mắt. Vừa đi, An Ức Tình vừa hái hoa. Cô chỉ chọn những bông đang nở đẹp, số lượng cũng không nhiều, rất tiết chế.
Cô còn làm điệu, nhờ bố cài một bông dành dành nhỏ lên búi tóc của mình. Đóa hoa nhỏ khẽ điểm bên mái, đẹp khó tả, đi lại còn tỏa hương thơm dịu dàng. An Học Dân nhìn con gái rạng rỡ, lại nhìn con trai thẫn thờ, tò mò không chịu được: “Hai đứa vừa đi đâu thế?”
An Đông Hải như vừa tỉnh mộng, túm lấy tay bố, thao thao kể một tràng. An Học Dân nghe xong vẫn mơ hồ ý là sao? Vừa nói chuyện, họ vừa tới khu lò hơi, sát bên nhà ăn. Ở đây, học sinh và giáo viên thường mang cơm tới hấp.
Khác chăng là học sinh tự mang thức ăn, còn giáo viên có thể chọn mua đồ ăn trong nhà ăn. Hôm nay thi chỉ buổi sáng, học sinh trưa đã được về nhưng giáo viên chiều vẫn phải chấm bài. An Ngọc Đào đang rửa rau trước cửa, thấy cháu trai cháu gái thì sững người:
“Anh, Đông Hải, Tiểu Ngũ, sao ba người lại tới đây? Tiểu Ngũ, sao con không đi thi?”
An Ức Tình cười híp mắt: “Con tới giữ chỗ trước.”
“Anh, qua đây.” An Ức Tình kéo tay anh trai chạy đi. An Học Dân gọi mấy tiếng trong cơn mơ hồ nhưng hai đứa đã biến mất tăm.
Cô dễ dàng tìm đến phòng hiệu trưởng, lễ phép gõ cửa. Bên trong vang lên: “Vào đi.”
“Hiệu trưởng, em đến rồi.” An Ức Tình cười hớn hở đẩy cửa.
“An Ức Tình, em còn nhớ phải đến thi à?” Hiệu trưởng hơi bất ngờ, con nhóc này cuối cùng cũng xuất hiện. “Khoan đã, giờ này em phải đang trong lớp thi mới đúng.”
An Ức Tình ngẩng đầu, cười híp mắt: "Hiệu trưởng chưa biết năng lực của con sao? Con làm xong rồi, chắc chắn là điểm tuyệt đối. Đây là anh trai con, An Đông Hải, làm quen chút nhé.”
Hiệu trưởng: “...”
So với em gái, An Đông Hải rõ ràng lúng túng hơn nhiều ai đời em gái lại dẫn mình đến gặp hiệu trưởng chứ.
Ngược lại, đôi mắt An Ức Tình linh động xoay tròn, sáng rỡ vô cùng.
“Hiệu trưởng, con muốn làm một thí nghiệm, có thể cho conmượn một căn phòng được không ạ?”
Hiệu trưởng: Chắc chắn là chưa tỉnh ngủ rồi!
“Trò định làm gì?”
Giáo dục trẻ thiên tài đúng là chuyện nan giải, nghĩ gì cũng có.
Đôi mắt đen láy của An Ức Tình ánh lên, nụ cười ngọt lịm: “Con có thể tạm giữ bí mật không? Lát nữa thầy sẽ biết thôi.”
Hiệu trưởng thấy mệt lòng hẳn: “Nhỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”
An Ức Tình vỗ ngực cam đoan sẽ không sao: “Nếu con làm ra được thành quả nghiên cứu, con sẽ cùng trường lập một xưởng, thầy thấy sao?”
Chiêu lớn mới tung ra. Còn “thành quả nghiên cứu” nữa cơ. Khóe miệng hiệu trưởng giật giật quả nhiên thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau một sợi tóc.
“Căn phòng cạnh lò hơi, trò cứ dùng đi.”
“Cảm ơn thầy.” An Ức Tình vốn biết hiệu trưởng là người cởi mở nên mới dám mở lời: “Con có thể hái hoa trong sân trường không?”
“Được nhưng đừng hái nhiều quá.” Hiệu trưởng càng muốn biết cô bé định làm trò gì.
Suốt quá trình, An Đông Hải chỉ biết trợn mắt há hốc mồm em gái nhà mình đúng là muốn lên trời luôn rồi. Nhìn thấy thế, hiệu trưởng bỗng cảm thấy an ủi đây mới là dáng vẻ bình thường của học sinh.
An Tiểu Ngũ vui vẻ nhận chìa khóa, chủ động nắm tay anh trai: “Đi thôi, mình qua xem nào.”
Hoa nguyệt quý rải rác trong bồn, màu sắc rực rỡ, nhìn rất thích mắt. Vừa đi, An Ức Tình vừa hái hoa. Cô chỉ chọn những bông đang nở đẹp, số lượng cũng không nhiều, rất tiết chế.
Cô còn làm điệu, nhờ bố cài một bông dành dành nhỏ lên búi tóc của mình. Đóa hoa nhỏ khẽ điểm bên mái, đẹp khó tả, đi lại còn tỏa hương thơm dịu dàng. An Học Dân nhìn con gái rạng rỡ, lại nhìn con trai thẫn thờ, tò mò không chịu được: “Hai đứa vừa đi đâu thế?”
An Đông Hải như vừa tỉnh mộng, túm lấy tay bố, thao thao kể một tràng. An Học Dân nghe xong vẫn mơ hồ ý là sao? Vừa nói chuyện, họ vừa tới khu lò hơi, sát bên nhà ăn. Ở đây, học sinh và giáo viên thường mang cơm tới hấp.
Khác chăng là học sinh tự mang thức ăn, còn giáo viên có thể chọn mua đồ ăn trong nhà ăn. Hôm nay thi chỉ buổi sáng, học sinh trưa đã được về nhưng giáo viên chiều vẫn phải chấm bài. An Ngọc Đào đang rửa rau trước cửa, thấy cháu trai cháu gái thì sững người:
“Anh, Đông Hải, Tiểu Ngũ, sao ba người lại tới đây? Tiểu Ngũ, sao con không đi thi?”
An Ức Tình cười híp mắt: “Con tới giữ chỗ trước.”
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
