0 chữ
Chương 27
Chương 27
Ông không mua ở làng, mà đi xa hơn, mua ở nhiều chỗ khác nhau.
Ông viện cớ là mua giúp họ hàng ở Thẩm Thành, đã đi thì mua nhiều để chia cho hàng xóm. Chuyện này chẳng hiếm, nên chẳng ai nghi ngờ. Một nửa dân làng có thuyền nhỏ, chỉ cần nộp một phần sản lượng cho tập thể, phần dư tự tiêu thụ. Hải sản nhiều nhưng bán rẻ, dù vậy vẫn hơn những nhà không có thuyền.
Cả đời cha con cụ An mơ ước có một chiếc thuyền nhỏ của riêng mình. Mỗi làng đều có một tàu lớn thuộc sở hữu chung. Nhà không có thuyền thì chỉ có thể đi làm thuê trên tàu, đánh bắt đổi công điểm, đủ sống qua ngày.
Công ty thu mua thủy sản đến lấy hàng vào mỗi chiều tối, chỉ nhận hàng của tập thể. Thế nên, phần dư có thể bán... không, phải nói là đổi – đổi hàng lấy tiền.
An Học Dân gom được rất nhiều hải sản ngon và rẻ, tiêu hết sạch tiền, chỉ giữ lại tiền xe: “Tiểu Ngũ à, nếu không bán được thì cha con mình chỉ còn ăn dưa muối uống nước lọc thôi đấy.”
“Ba yên tâm, con là tiểu tiên nữ được ông trời thương nhất, chắc chắn sẽ phù hộ cho con.”
Anh em An Đông Hải nhìn bố và em gái suốt ngày bí bí mật mật, tò mò không biết đang bày trò gì. An Học Dân chỉ nói một câu: đang chuẩn bị quà cho mẹ các con. Thôi thì tạm tin vậy nhưng lúc cần che mắt thì vẫn phải phối hợp.
Hôm đó, khi bốn anh em nhà họ An nhìn thấy bánh xà phòng nguyên vẹn, ai cũng mừng rỡ.
“Ôi, đúng là xà phòng! Mắt em có hoa không đây?”
“Tiểu Ngũ, em giỏi quá.”
An Ức Tình kiêu hãnh ngẩng đầu, cười ngọt lịm: “Bình thường thôi.”
An Tiểu Tứ nhảy nhót như con khỉ, hét ầm lên: “Tuyệt quá! Em phải khoe cho cả làng...”
“Tiểu Tứ, ngồi yên.” An Tiểu Nhị kéo cậu xuống, giữ chặt: “Anh cả, em nghĩ thế này, hay mình làm nhiều xà phòng rồi bán kiếm tiền?”
An Tây Hải cũng hứng chí: “Bán tiền? Bán cho ai?”
An Tiểu Nhị đã tính sẵn: “Bán cho cửa hàng cung tiêu. Anh thấy khách xếp hàng dài mỗi ngày, chắc chắn bán được.”
Vài hôm nay cậu vẫn trăn trở chuyện này, càng nghĩ càng thấy tiềm năng.
An Đông Hải động lòng, nhìn mấy đứa em: “Chuyện này tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, cũng không thể để người khác biết chúng ta đang bán xà phòng.”
An Tây Hải gật đầu lia lịa, cười tươi như hoa: “Đúng đúng, có người lòng ghen tị rất nặng, sẽ giở trò xấu.”
An Đông Hải nhanh chóng tính toán: “Vậy thì không thể bán trong thị trấn, phải đi xa hơn, tới tận huyện. Nhưng trước tiên phải chuẩn bị kỹ, ở nhà cũng không an toàn lắm, người đông mắt tạp...”
An Ức Tình lặng lẽ quan sát mấy anh, ngạc nhiên phát hiện anh cả suy nghĩ rất mạch lạc, làm việc đâu ra đấy, có phong thái anh cả.
Anh hai tuy ít nói nhưng tỉ mỉ, khéo tay.
Anh ba thì ngốc thật nhưng được cái nghe lời.
Anh út... còn nhỏ lắm.
Còn cô, tuổi lại càng nhỏ, chẳng giúp được việc gì, chỉ có miệng là nhanh, lại còn phải đi thi ở trường. Ừm, hôm thi có thể tranh thủ thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.
Giọng của An Tiểu Tứ vang lên đầy tò mò: “Em gái, em cười ngớ ngẩn gì vậy?”
An Ức Tình sờ má mình, nghiêm túc gật đầu: “Các anh giả vờ nghiêm túc, em đành giả vờ không nghiêm túc thôi.”
Các anh trai: “...”
Hiệu trưởng nói, có thể xin nghỉ nhưng nếu thi không đạt thì khỏi bàn gì thêm. Cô luôn lấy lý do nghỉ dưỡng bệnh, ai cũng biết sức khỏe cô yếu. Trời dần tối, An Ức Tình ngồi dưới mái hiên, chống cằm ngước nhìn trời, đầu óc quay như chong chóng.
Kế hoạch bán xà phòng cho hợp tác xã không ổn lắm, cô có phương án tốt hơn. Không chỉ kiếm được tiền, mà còn tạo đủ điều kiện có lợi cho tương lai.
An Xuân Mai bước nhanh vào sân nhà mình, vừa thấy cô bé ngồi dưới hiên trầm tư cau mày: “Tiểu Ngũ.” Suốt ngày ngẩn người như con ngốc, lại còn không cho ai nói.
An Ức Tình ngẩng mặt nhìn cô ấy, im lặng không nói.
Cái bà chị họ này ghen với cô đến mức muốn nổ tung. Cô thật không hiểu, có thời gian ghen ghét người khác thì sao không nghĩ cách kiếm tiền mua thịt mà ăn? An Xuân Mai ghét nhất cái kiểu im thin thít như coi thường người ta này.
Ông viện cớ là mua giúp họ hàng ở Thẩm Thành, đã đi thì mua nhiều để chia cho hàng xóm. Chuyện này chẳng hiếm, nên chẳng ai nghi ngờ. Một nửa dân làng có thuyền nhỏ, chỉ cần nộp một phần sản lượng cho tập thể, phần dư tự tiêu thụ. Hải sản nhiều nhưng bán rẻ, dù vậy vẫn hơn những nhà không có thuyền.
Cả đời cha con cụ An mơ ước có một chiếc thuyền nhỏ của riêng mình. Mỗi làng đều có một tàu lớn thuộc sở hữu chung. Nhà không có thuyền thì chỉ có thể đi làm thuê trên tàu, đánh bắt đổi công điểm, đủ sống qua ngày.
Công ty thu mua thủy sản đến lấy hàng vào mỗi chiều tối, chỉ nhận hàng của tập thể. Thế nên, phần dư có thể bán... không, phải nói là đổi – đổi hàng lấy tiền.
An Học Dân gom được rất nhiều hải sản ngon và rẻ, tiêu hết sạch tiền, chỉ giữ lại tiền xe: “Tiểu Ngũ à, nếu không bán được thì cha con mình chỉ còn ăn dưa muối uống nước lọc thôi đấy.”
Anh em An Đông Hải nhìn bố và em gái suốt ngày bí bí mật mật, tò mò không biết đang bày trò gì. An Học Dân chỉ nói một câu: đang chuẩn bị quà cho mẹ các con. Thôi thì tạm tin vậy nhưng lúc cần che mắt thì vẫn phải phối hợp.
Hôm đó, khi bốn anh em nhà họ An nhìn thấy bánh xà phòng nguyên vẹn, ai cũng mừng rỡ.
“Ôi, đúng là xà phòng! Mắt em có hoa không đây?”
“Tiểu Ngũ, em giỏi quá.”
An Ức Tình kiêu hãnh ngẩng đầu, cười ngọt lịm: “Bình thường thôi.”
An Tiểu Tứ nhảy nhót như con khỉ, hét ầm lên: “Tuyệt quá! Em phải khoe cho cả làng...”
“Tiểu Tứ, ngồi yên.” An Tiểu Nhị kéo cậu xuống, giữ chặt: “Anh cả, em nghĩ thế này, hay mình làm nhiều xà phòng rồi bán kiếm tiền?”
An Tây Hải cũng hứng chí: “Bán tiền? Bán cho ai?”
Vài hôm nay cậu vẫn trăn trở chuyện này, càng nghĩ càng thấy tiềm năng.
An Đông Hải động lòng, nhìn mấy đứa em: “Chuyện này tuyệt đối không được để lọt ra ngoài, cũng không thể để người khác biết chúng ta đang bán xà phòng.”
An Tây Hải gật đầu lia lịa, cười tươi như hoa: “Đúng đúng, có người lòng ghen tị rất nặng, sẽ giở trò xấu.”
An Đông Hải nhanh chóng tính toán: “Vậy thì không thể bán trong thị trấn, phải đi xa hơn, tới tận huyện. Nhưng trước tiên phải chuẩn bị kỹ, ở nhà cũng không an toàn lắm, người đông mắt tạp...”
An Ức Tình lặng lẽ quan sát mấy anh, ngạc nhiên phát hiện anh cả suy nghĩ rất mạch lạc, làm việc đâu ra đấy, có phong thái anh cả.
Anh ba thì ngốc thật nhưng được cái nghe lời.
Anh út... còn nhỏ lắm.
Còn cô, tuổi lại càng nhỏ, chẳng giúp được việc gì, chỉ có miệng là nhanh, lại còn phải đi thi ở trường. Ừm, hôm thi có thể tranh thủ thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.
Giọng của An Tiểu Tứ vang lên đầy tò mò: “Em gái, em cười ngớ ngẩn gì vậy?”
An Ức Tình sờ má mình, nghiêm túc gật đầu: “Các anh giả vờ nghiêm túc, em đành giả vờ không nghiêm túc thôi.”
Các anh trai: “...”
Hiệu trưởng nói, có thể xin nghỉ nhưng nếu thi không đạt thì khỏi bàn gì thêm. Cô luôn lấy lý do nghỉ dưỡng bệnh, ai cũng biết sức khỏe cô yếu. Trời dần tối, An Ức Tình ngồi dưới mái hiên, chống cằm ngước nhìn trời, đầu óc quay như chong chóng.
Kế hoạch bán xà phòng cho hợp tác xã không ổn lắm, cô có phương án tốt hơn. Không chỉ kiếm được tiền, mà còn tạo đủ điều kiện có lợi cho tương lai.
An Xuân Mai bước nhanh vào sân nhà mình, vừa thấy cô bé ngồi dưới hiên trầm tư cau mày: “Tiểu Ngũ.” Suốt ngày ngẩn người như con ngốc, lại còn không cho ai nói.
An Ức Tình ngẩng mặt nhìn cô ấy, im lặng không nói.
Cái bà chị họ này ghen với cô đến mức muốn nổ tung. Cô thật không hiểu, có thời gian ghen ghét người khác thì sao không nghĩ cách kiếm tiền mua thịt mà ăn? An Xuân Mai ghét nhất cái kiểu im thin thít như coi thường người ta này.
4
0
2 tuần trước
35 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
