0 chữ
Chương 24
Chương 24
An Học Dân dứt khoát: “Cứ để bố đánh con một trận đi.”
Ông An tức đỏ cả mặt, giơ nắm đấm lên: “Mày... mày...”
Bà An rơm rớm nước mắt: “Học Dân à, nghe lời mẹ, mẹ xin con đấy.” Một người mềm mỏng, một người cứng rắn, cả hai chỉ muốn ép con trai cả làm theo ý mình.
Gia đình hòa thuận thì việc gì cũng suôn sẻ. Họ chỉ có hai người con trai, sau này còn trông vào để dưỡng già. An Học Dân nghiêm mặt, ẩn ẩn một nỗi buồn: “Mẹ, con đã nói, số tiền này con sẽ tự trả, không cần cha mẹ trả thay. Giấy vay ghi tên con.”
Thì ra vừa rồi, một người bạn tìm đến, vay ông hai trăm tệ, thế là trong nhà bùng nổ mâu thuẫn. Sắc mặt vợ chồng Trần Hương vô cùng khó coi: “Anh nói thì dễ, đến lúc đòi nợ, chẳng ai thoát được. Anh cả, anh không thể chỉ nghĩ cho bản thân như vậy.”
An Học Quân cũng đầy lửa giận, hiển nhiên đang mất bình tĩnh.
Bà An sợ hai anh em trở mặt, nhẹ giọng khuyên: “Học Dân, vì một người đàn bà mà con định làm cả nhà rối tung lên sao? Không đáng đâu, cô ta sẽ không quay lại đâu, đừng phí tiền...”
Tiền vé tàu đắt đỏ, đi lại còn tốn ăn uống, nghĩ thôi cũng xót ruột. Người ta vẫn nói, nghèo khổ khiến trăm chuyện bi thương; nhà không có tiền thì mâu thuẫn cũng đầy rẫy, chỉ vì thêm bát cơm cũng có thể cãi vã.
An Học Dân chỉ muốn kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống gia đình nhưng không thể nói ra.
“Mẹ, nếu không tận mắt nhìn thấy, con sẽ không cam lòng.”
Trần Hương không chịu nổi nữa, sắc mặt u ám: “Bố mẹ cũng thấy thái độ của anh cả rồi, anh ấy vẫn nhớ mãi người đàn bà đó. Hôm nay vay hai trăm, lần sau có thể vay năm trăm. Cứ thế này thì sống thế nào? Nhà này phải chia!”
Bà An ghét nhất chuyện con dâu chen vào: “Chuyện này không đến lượt đàn bà xen vào.”
Trần Hương không muốn chịu thiệt, nếu bây giờ không tách bạch, sau này càng rắc rối: “Nếu hôm nay không chia nhà, con sẽ ly hôn với Học Quân, dắt các con đi.”
An Học Quân nắm chặt tay vợ, mặt nặng như chì: “Bố, con không muốn gia đình tan nát nhưng nếu không còn cách nào, con sẽ đưa vợ con ra ở lều tranh, cả đời này cũng không quay lại.”
“Mấy đứa...!” Ông An vừa giận vừa sợ sao cả hai đứa con trai lại chỉ coi trọng vợ mình như vậy?
Sinh ra chúng để làm gì? Còn mong gì dưỡng già nữa? Ông đau lòng tột độ: “Các người muốn ép chết tôi sao?”
Bà con trong thôn kéo đến xem đông nghịt, chỉ trỏ bàn tán. Trưởng thôn thấy không ổn, bước lên: “Lão An, chia đi. Lòng người đã tan, không chia nữa thì hai anh em sẽ thành kẻ thù.”
Trưởng thôn họ Chương, uy tín cao, ai cũng tôn trọng. Ông An vẫn cố chấp nhưng mọi người thay nhau khuyên, trưởng thôn hết lời phân giải, nói đến khô cả miệng, cuối cùng cũng thuyết phục được. Không chia thì chỉ còn chờ anh em đoạn tuyệt.
Làm cha mẹ, ai cũng không muốn thấy cảnh đó: “Vậy... vậy chia nhà đi.”
Mời trưởng thôn cùng vài bậc trưởng lão có uy tín làm chứng. Nhà họ An chẳng có gì giá trị ba gian nhà, mỗi người một gian, một gian cho hai ông bà.
Vườn rau chia đôi, tám con gà cũng chia nửa, mỗi nhà bốn con. Những thứ khác chia làm ba phần. Cũng tạm coi là công bằng, chẳng ai có ý kiến.
Trưởng thôn là người lo xa, châm một điếu Đại Tiền Môn, khói bay lượn lờ: “Vậy hai ông bà sẽ ở với ai? Chuyện dưỡng già tính thế nào?”
Ông An chẳng thèm bàn với vợ, lập tức đưa ra quyết định.
“Chúng ta sẽ sống với thằng hai. Sau này, lúc chúng ta mất, căn nhà đang ở sẽ để lại cho nó. Còn chuyện dưỡng già, mỗi năm thằng cả đưa 500 cân gạo, nếu ốm đau thì chi phí chữa bệnh hai anh em chia đôi.” Trong lòng ông vốn có oán khí, cố tình thiên vị con thứ.
Vợ chồng An Học Quân liếc nhau, vui mừng hiện rõ trên mặt. Nhiều gạo thế, thằng hai ăn sao hết, cuối cùng chẳng phải cũng vào bụng họ sao?
Ông An tức đỏ cả mặt, giơ nắm đấm lên: “Mày... mày...”
Bà An rơm rớm nước mắt: “Học Dân à, nghe lời mẹ, mẹ xin con đấy.” Một người mềm mỏng, một người cứng rắn, cả hai chỉ muốn ép con trai cả làm theo ý mình.
Gia đình hòa thuận thì việc gì cũng suôn sẻ. Họ chỉ có hai người con trai, sau này còn trông vào để dưỡng già. An Học Dân nghiêm mặt, ẩn ẩn một nỗi buồn: “Mẹ, con đã nói, số tiền này con sẽ tự trả, không cần cha mẹ trả thay. Giấy vay ghi tên con.”
Thì ra vừa rồi, một người bạn tìm đến, vay ông hai trăm tệ, thế là trong nhà bùng nổ mâu thuẫn. Sắc mặt vợ chồng Trần Hương vô cùng khó coi: “Anh nói thì dễ, đến lúc đòi nợ, chẳng ai thoát được. Anh cả, anh không thể chỉ nghĩ cho bản thân như vậy.”
Bà An sợ hai anh em trở mặt, nhẹ giọng khuyên: “Học Dân, vì một người đàn bà mà con định làm cả nhà rối tung lên sao? Không đáng đâu, cô ta sẽ không quay lại đâu, đừng phí tiền...”
Tiền vé tàu đắt đỏ, đi lại còn tốn ăn uống, nghĩ thôi cũng xót ruột. Người ta vẫn nói, nghèo khổ khiến trăm chuyện bi thương; nhà không có tiền thì mâu thuẫn cũng đầy rẫy, chỉ vì thêm bát cơm cũng có thể cãi vã.
An Học Dân chỉ muốn kiếm thêm chút tiền để cải thiện cuộc sống gia đình nhưng không thể nói ra.
“Mẹ, nếu không tận mắt nhìn thấy, con sẽ không cam lòng.”
Trần Hương không chịu nổi nữa, sắc mặt u ám: “Bố mẹ cũng thấy thái độ của anh cả rồi, anh ấy vẫn nhớ mãi người đàn bà đó. Hôm nay vay hai trăm, lần sau có thể vay năm trăm. Cứ thế này thì sống thế nào? Nhà này phải chia!”
Trần Hương không muốn chịu thiệt, nếu bây giờ không tách bạch, sau này càng rắc rối: “Nếu hôm nay không chia nhà, con sẽ ly hôn với Học Quân, dắt các con đi.”
An Học Quân nắm chặt tay vợ, mặt nặng như chì: “Bố, con không muốn gia đình tan nát nhưng nếu không còn cách nào, con sẽ đưa vợ con ra ở lều tranh, cả đời này cũng không quay lại.”
“Mấy đứa...!” Ông An vừa giận vừa sợ sao cả hai đứa con trai lại chỉ coi trọng vợ mình như vậy?
Sinh ra chúng để làm gì? Còn mong gì dưỡng già nữa? Ông đau lòng tột độ: “Các người muốn ép chết tôi sao?”
Bà con trong thôn kéo đến xem đông nghịt, chỉ trỏ bàn tán. Trưởng thôn thấy không ổn, bước lên: “Lão An, chia đi. Lòng người đã tan, không chia nữa thì hai anh em sẽ thành kẻ thù.”
Làm cha mẹ, ai cũng không muốn thấy cảnh đó: “Vậy... vậy chia nhà đi.”
Mời trưởng thôn cùng vài bậc trưởng lão có uy tín làm chứng. Nhà họ An chẳng có gì giá trị ba gian nhà, mỗi người một gian, một gian cho hai ông bà.
Vườn rau chia đôi, tám con gà cũng chia nửa, mỗi nhà bốn con. Những thứ khác chia làm ba phần. Cũng tạm coi là công bằng, chẳng ai có ý kiến.
Trưởng thôn là người lo xa, châm một điếu Đại Tiền Môn, khói bay lượn lờ: “Vậy hai ông bà sẽ ở với ai? Chuyện dưỡng già tính thế nào?”
Ông An chẳng thèm bàn với vợ, lập tức đưa ra quyết định.
“Chúng ta sẽ sống với thằng hai. Sau này, lúc chúng ta mất, căn nhà đang ở sẽ để lại cho nó. Còn chuyện dưỡng già, mỗi năm thằng cả đưa 500 cân gạo, nếu ốm đau thì chi phí chữa bệnh hai anh em chia đôi.” Trong lòng ông vốn có oán khí, cố tình thiên vị con thứ.
Vợ chồng An Học Quân liếc nhau, vui mừng hiện rõ trên mặt. Nhiều gạo thế, thằng hai ăn sao hết, cuối cùng chẳng phải cũng vào bụng họ sao?
3
0
2 tuần trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
