0 chữ
Chương 17
Chương 17
Ông cắn mạnh vào tay, đau thật, không phải mơ.
Cơn nóng bốc thẳng lên não, ông hoảng hốt nhìn quanh: "Đúng, tất nhiên rồi. Tiểu Ngũ, hứa với ba là chuyện này không được nói với ai, cả các anh con cũng không được, chỉ là bí mật của hai cha con thôi, được không?” Phản ứng đầu tiên của ông là phải bảo vệ con gái.
Nó còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện này ghê gớm thế nào.
Mái tóc ngang mày của An Ức Tình bị gió thổi, lộ ra nốt ruồi đỏ tươi giữa trán, trông y như một tiểu tiên nữ bằng ngọc: “Được ạ, con nghe lời ba.”
An Học Dân ngẩn ngơ nhìn, khẽ chạm vào trán con, có lẽ con bé thật sự có nguồn gốc đặc biệt: "Tiểu Ngũ ngoan lắm.”
Là dân chài, ông vốn mê tín mỗi lần ra khơi đều lén khấn Long Vương, nên chuyện này... ông không đến mức không chấp nhận nổi. Ông ngồi thật lâu mới tiêu hóa hết, dù con là tiểu tiên nữ được trời thương hay là tiểu yêu tinh, thì cũng là con gái ông!
“Tiểu Ngũ, bảo bối của con to đến mức nào?”
An Ức Tình không biết trong đầu ông đang hỗn loạn thế nào, ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông, giơ đôi tay bé xíu ra: "To lắm.”
“Gấp đôi nhà cô.”
Ý nghĩ nào đó thoáng vụt qua đầu An Học Dân, ông hít sâu, bế con dậy: "Tiểu Ngũ, ngoéo tay hứa với ba, không được nói với ai.”
An Ức Tình ngập ngừng: "Mẹ cũng không được à?” Muốn kiếm tiền thì không thể giấu mẹ mãi, nên thà nói khi tình cảm đang tốt, nói sớm cho xong.
Cùng lắm lúc đó chối phắt, trẻ con nói linh tinh là bình thường. Cô chỉ sợ nhất là bị người nhà phản bội và làm tổn thương. An Học Dân xoa đầu, giọng kiên quyết bất ngờ: "Không được.”
Thêm một người biết, thêm một phần nguy hiểm.
“Được thôi.” An Ức Tình cười rạng rỡ. Đây là kết quả cô muốn An Học Dân đã qua bài thử của cô, và cô yên tâm nhận ông.
Về tới nhà, An Ức Tình chia bánh quy và thịt heo cho đám trẻ, cả ba anh em An Khang Lạc cũng có phần.
Dù nhà hai có nhiều tật xấu nhưng vẫn là người một nhà. Chưa tách hộ thì không thể ăn riêng.
“Cảm ơn Tiểu Ngũ, thịt heo ngon quá.” An Khang Lạc nhìn em họ với ánh mắt ngưỡng mộ, thấy cô vừa thông minh vừa giỏi. Người ta ai chẳng thích kẻ mạnh, trẻ con cũng vậy.
An Xuân Mai đang nấu ăn thì hừ lạnh, lòng không vui. Người ta ăn mặc sạch sẽ ngồi ăn uống, còn cô ấy lấm lem bếp núc, bực thật.
An Ức Tình cũng chia cho cô ấy hai miếng, ban đầu An Xuân Mai định không nhận nhưng không cưỡng nổi mùi thơm, vớ lấy nhét vào miệng, mùi thịt lan tỏa khiến cô ấy ngây ngất.
An Ức Tình nghĩ, chẳng có mâu thuẫn nào mà một bữa thịt không giải quyết được. Nếu không được thì... thêm bữa nữa.
Ở làng chài, nhà nào cũng ra khơi kiếm sống, không trồng lúa nhưng vẫn giữ một mảnh vườn nhỏ trồng khoai, rau, đủ ăn qua ngày. Nhưng muốn bữa nào cũng có cơm trắng thì không thể. Chủ yếu vì nhà đông con, tốn kém, tiền học cũng chẳng ít.
Vườn nhà họ An trồng nhiều khoai và khoai tây nhất, vừa no bụng, góc vườn còn có chuồng gà nuôi tám con. Lũ trẻ bên đại phòng hay bắt sò cắt nhỏ cho gà ăn, trứng vừa to vừa ngon. Đó cũng là lý do Tiểu Ngũ có thể ăn một bát trứng hấp mỗi ngày công lao của đám trẻ bên nhà lớn, nhà hai thì chẳng góp gì.
An Tiểu Tứ chạy ra vườn hái mấy quả dưa leo, rửa sạch rồi đưa cho cô: "Tiểu Ngũ, ăn đi, mẹ bảo cái này ăn như trái cây, bổ sung vitamin.”
An Ức Tình ngồi dưới mái hiên, nhận lấy cắn một miếng giòn ngọt: "Anh nhớ mẹ rồi à?”
Mắt An Tiểu Tứ đỏ lên, ngồi xuống cạnh, đầu tựa vào vai cô: "Ừ, nhớ lắm. Em thì sao?”
Anh trai giống hệt một con thú nhỏ bị thương, buồn khổ vô cùng. Cậu bé cũng chỉ hơn Tiểu Ngũ một tuổi, lứa tuổi này trẻ con thường quấn bố mẹ nhất. Thấy cậu cố nhịn không khóc, An Ức Tình chợt xót, lấy ra hai viên kẹo cứng: "Anh đừng khóc, em cho anh kẹo này.”
Mắt An Tiểu Tứ sáng rỡ, háo hức: "Ở đâu ra vậy?”
Cơn nóng bốc thẳng lên não, ông hoảng hốt nhìn quanh: "Đúng, tất nhiên rồi. Tiểu Ngũ, hứa với ba là chuyện này không được nói với ai, cả các anh con cũng không được, chỉ là bí mật của hai cha con thôi, được không?” Phản ứng đầu tiên của ông là phải bảo vệ con gái.
Nó còn nhỏ, chẳng hiểu chuyện này ghê gớm thế nào.
Mái tóc ngang mày của An Ức Tình bị gió thổi, lộ ra nốt ruồi đỏ tươi giữa trán, trông y như một tiểu tiên nữ bằng ngọc: “Được ạ, con nghe lời ba.”
An Học Dân ngẩn ngơ nhìn, khẽ chạm vào trán con, có lẽ con bé thật sự có nguồn gốc đặc biệt: "Tiểu Ngũ ngoan lắm.”
Là dân chài, ông vốn mê tín mỗi lần ra khơi đều lén khấn Long Vương, nên chuyện này... ông không đến mức không chấp nhận nổi. Ông ngồi thật lâu mới tiêu hóa hết, dù con là tiểu tiên nữ được trời thương hay là tiểu yêu tinh, thì cũng là con gái ông!
An Ức Tình không biết trong đầu ông đang hỗn loạn thế nào, ngoan ngoãn ngồi trong lòng ông, giơ đôi tay bé xíu ra: "To lắm.”
“Gấp đôi nhà cô.”
Ý nghĩ nào đó thoáng vụt qua đầu An Học Dân, ông hít sâu, bế con dậy: "Tiểu Ngũ, ngoéo tay hứa với ba, không được nói với ai.”
An Ức Tình ngập ngừng: "Mẹ cũng không được à?” Muốn kiếm tiền thì không thể giấu mẹ mãi, nên thà nói khi tình cảm đang tốt, nói sớm cho xong.
Cùng lắm lúc đó chối phắt, trẻ con nói linh tinh là bình thường. Cô chỉ sợ nhất là bị người nhà phản bội và làm tổn thương. An Học Dân xoa đầu, giọng kiên quyết bất ngờ: "Không được.”
Thêm một người biết, thêm một phần nguy hiểm.
“Được thôi.” An Ức Tình cười rạng rỡ. Đây là kết quả cô muốn An Học Dân đã qua bài thử của cô, và cô yên tâm nhận ông.
Dù nhà hai có nhiều tật xấu nhưng vẫn là người một nhà. Chưa tách hộ thì không thể ăn riêng.
“Cảm ơn Tiểu Ngũ, thịt heo ngon quá.” An Khang Lạc nhìn em họ với ánh mắt ngưỡng mộ, thấy cô vừa thông minh vừa giỏi. Người ta ai chẳng thích kẻ mạnh, trẻ con cũng vậy.
An Xuân Mai đang nấu ăn thì hừ lạnh, lòng không vui. Người ta ăn mặc sạch sẽ ngồi ăn uống, còn cô ấy lấm lem bếp núc, bực thật.
An Ức Tình cũng chia cho cô ấy hai miếng, ban đầu An Xuân Mai định không nhận nhưng không cưỡng nổi mùi thơm, vớ lấy nhét vào miệng, mùi thịt lan tỏa khiến cô ấy ngây ngất.
An Ức Tình nghĩ, chẳng có mâu thuẫn nào mà một bữa thịt không giải quyết được. Nếu không được thì... thêm bữa nữa.
Vườn nhà họ An trồng nhiều khoai và khoai tây nhất, vừa no bụng, góc vườn còn có chuồng gà nuôi tám con. Lũ trẻ bên đại phòng hay bắt sò cắt nhỏ cho gà ăn, trứng vừa to vừa ngon. Đó cũng là lý do Tiểu Ngũ có thể ăn một bát trứng hấp mỗi ngày công lao của đám trẻ bên nhà lớn, nhà hai thì chẳng góp gì.
An Tiểu Tứ chạy ra vườn hái mấy quả dưa leo, rửa sạch rồi đưa cho cô: "Tiểu Ngũ, ăn đi, mẹ bảo cái này ăn như trái cây, bổ sung vitamin.”
An Ức Tình ngồi dưới mái hiên, nhận lấy cắn một miếng giòn ngọt: "Anh nhớ mẹ rồi à?”
Mắt An Tiểu Tứ đỏ lên, ngồi xuống cạnh, đầu tựa vào vai cô: "Ừ, nhớ lắm. Em thì sao?”
Anh trai giống hệt một con thú nhỏ bị thương, buồn khổ vô cùng. Cậu bé cũng chỉ hơn Tiểu Ngũ một tuổi, lứa tuổi này trẻ con thường quấn bố mẹ nhất. Thấy cậu cố nhịn không khóc, An Ức Tình chợt xót, lấy ra hai viên kẹo cứng: "Anh đừng khóc, em cho anh kẹo này.”
Mắt An Tiểu Tứ sáng rỡ, háo hức: "Ở đâu ra vậy?”
2
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
