0 chữ
Chương 71
Chương 71
Khang Hi cũng đứng gần đó, lặng lẽ quan sát hai tỷ muội trong vườn, vẻ mặt đầy tò mò, chờ xem Đông An Ninh sẽ dạy em gái như thế nào.Đông An Ninh nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không được. Vì lúc đầu tỷ đã nói rõ, muội chỉ được chọn trong cái giỏ tre kia thôi. Còn giỏ này là giỏ khác, muội phải tuân theo quy tắc.”
Đông An Dao tỏ vẻ không hài lòng, chỉ tay sang giỏ tre bên cạnh:
“Nhưng mà ma ma nói, giỏ đó cũng là của nhà mình, có thể đổi mà.”
Đông An Ninh nhướng mày, trong lòng bật cười, bắt đầu biết tìm người giúp đỡ rồi đây.
Nàng cong môi cười khẽ:
“Không được. Tống ma ma cũng phải nghe lời tỷ. Ở đây, tỷ là người lớn nhất, là người đặt ra quy tắc, ngoài tỷ ra, ai cũng phải tuân theo, muội cũng vậy, biết chưa?”
Nói rồi, nàng búng nhẹ vào trán tiểu nha đầu, trong lòng lại có chút buồn bực. Sao đã bốn tuổi mà mình vẫn chưa cao hơn tiểu muội mới ba tuổi này chứ…
Đông An Dao nhìn hai quả hồng trong tay, nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi như bừng tỉnh:
“Nếu muội lớn hơn tỷ, vậy thì ma ma phải nghe muội đúng không? Cả tỷ cũng phải nghe muội nữa!”
“Phụt!” Đông An Ninh không nhịn được cười phá lên:
“Phải rồi! Tất nhiên! Nhưng trước tiên cứ đợi đến lúc tỷ gọi muội là ‘tỷ tỷ’ cái đã.”
“Ồ…” Đông An Dao thở dài một tiếng, trầm giọng cảm khái:
“Quả nhiên… chỉ người ra luật mới được chơi.”
Nghe đến đây, Đông An Ninh ngạc nhiên nhướn mày, rồi xoa đầu muội muội đầy khen ngợi:
“Muội đúng là thông minh! Chính xác đấy, ai lớn thì người đó đặt ra quy tắc. Nhưng cũng phải có người chịu tuân theo, nếu không thì người đặt quy tắc sẽ thành kẻ ngốc. Nên sau này, muội phải cố gắng trở thành người ra luật, phải nỗ lực, trở thành đại nữ chủ!”
Muốn Khang Hi trở thành một nam chính tốt á? Dựa vào hắn là hoàng đế? Dựa vào đây là triều Thanh? Quên đi. Hy vọng ấy không thể gửi gắm được. Chỉ còn cách để muội muội tự mình phấn đấu, đừng trông chờ vào người khác.
Đông An Dao ngây ngô gật đầu:
“Đại nữ chủ!”
Đông Quốc Duy bên góc vườn giật giật mí mắt, liếc sang thiếu niên bên cạnh để dò xét sắc mặt.
Khang Hi mặt mày đen như mực, cắn răng nói:
“Tiểu nữ của cữu cữu, quả thật đều thông minh xuất chúng!”
Sao hắn lại cảm thấy Đông An Ninh đang… dạy hư muội muội vậy?
Đông Quốc Duy cười gượng hai tiếng:
“Hề hề… trẻ con ấy mà, biết gì đâu, chỉ nói bậy bạ thôi.”
Lúc đầu thì nghe ra dáng lắm, về sau chẳng biết từ lúc nào mà thành ra lệch lạc thế này. Không hiểu con bé lớn kia xem được sách vở lệch lạc kiểu gì nữa!
“Không được. Vì lúc đầu tỷ đã nói rõ, muội chỉ được chọn trong cái giỏ tre kia thôi. Còn giỏ này là giỏ khác, muội phải tuân theo quy tắc.”
Đông An Dao tỏ vẻ không hài lòng, chỉ tay sang giỏ tre bên cạnh:
“Nhưng mà ma ma nói, giỏ đó cũng là của nhà mình, có thể đổi mà.”
Đông An Ninh nhướng mày, trong lòng bật cười, bắt đầu biết tìm người giúp đỡ rồi đây.
Nàng cong môi cười khẽ:
“Không được. Tống ma ma cũng phải nghe lời tỷ. Ở đây, tỷ là người lớn nhất, là người đặt ra quy tắc, ngoài tỷ ra, ai cũng phải tuân theo, muội cũng vậy, biết chưa?”
Nói rồi, nàng búng nhẹ vào trán tiểu nha đầu, trong lòng lại có chút buồn bực. Sao đã bốn tuổi mà mình vẫn chưa cao hơn tiểu muội mới ba tuổi này chứ…
“Nếu muội lớn hơn tỷ, vậy thì ma ma phải nghe muội đúng không? Cả tỷ cũng phải nghe muội nữa!”
“Phụt!” Đông An Ninh không nhịn được cười phá lên:
“Phải rồi! Tất nhiên! Nhưng trước tiên cứ đợi đến lúc tỷ gọi muội là ‘tỷ tỷ’ cái đã.”
“Ồ…” Đông An Dao thở dài một tiếng, trầm giọng cảm khái:
“Quả nhiên… chỉ người ra luật mới được chơi.”
Nghe đến đây, Đông An Ninh ngạc nhiên nhướn mày, rồi xoa đầu muội muội đầy khen ngợi:
“Muội đúng là thông minh! Chính xác đấy, ai lớn thì người đó đặt ra quy tắc. Nhưng cũng phải có người chịu tuân theo, nếu không thì người đặt quy tắc sẽ thành kẻ ngốc. Nên sau này, muội phải cố gắng trở thành người ra luật, phải nỗ lực, trở thành đại nữ chủ!”
Đông An Dao ngây ngô gật đầu:
“Đại nữ chủ!”
Đông Quốc Duy bên góc vườn giật giật mí mắt, liếc sang thiếu niên bên cạnh để dò xét sắc mặt.
Khang Hi mặt mày đen như mực, cắn răng nói:
“Tiểu nữ của cữu cữu, quả thật đều thông minh xuất chúng!”
Sao hắn lại cảm thấy Đông An Ninh đang… dạy hư muội muội vậy?
Đông Quốc Duy cười gượng hai tiếng:
“Hề hề… trẻ con ấy mà, biết gì đâu, chỉ nói bậy bạ thôi.”
Lúc đầu thì nghe ra dáng lắm, về sau chẳng biết từ lúc nào mà thành ra lệch lạc thế này. Không hiểu con bé lớn kia xem được sách vở lệch lạc kiểu gì nữa!
4
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
