0 chữ
Chương 70
Chương 70
Đông An Dao chẳng thèm nhìn bà ta, chỉ chớp chớp mắt nhìn sang Đông An Ninh. Tuy còn nhỏ, nhưng nàng đã hiểu rõ, Đông An Ninh là tỷ tỷ của nàng, Tống ma ma cũng không quản được tỷ tỷ.Đông An Ninh đo thử chiều cao của muội muội, rồi nói:
“Những quả hồng thấp bên dưới đã bị hái hết rồi, dù muội tới đó cũng không với tới được. Thế này nhé, muội giúp tỷ chọn hai quả hồng đẹp nhất, một cho a mã, một cho ngạch nương, nhớ phải chọn quả thật đẹp đấy.”
“Dạ!” Đông An Dao hớn hở nhảy lên, rốt cuộc cũng có việc để làm rồi.
Hổ Phách thấy vậy bèn gọi người bê một giỏ hồng đến trước mặt nàng.
Đông An Ninh nhìn tiểu nha đầu cẩn thận chọn lấy hai quả hồng đặt lên bàn nhỏ, gương mặt rạng rỡ nụ cười mãn nguyện. Nhưng rồi nàng lại bắt đầu lục lọi giỏ, chợt phát hiện ra có quả còn đẹp hơn nên vội vàng đổi một quả đi. Rồi cứ thế, tìm tới tìm lui, nàng lại thấy mấy quả lúc đầu hái đều không lớn lắm, quả to hơn hình như nằm dưới đáy giỏ.
Khoảng một khắc trôi qua, cuối cùng tiểu nha đầu cũng chọn được hai quả hồng đỏ mọng mà bản thân ưng ý nhất. Nàng quay phắt người, hí hửng giơ lên khoe với Đông An Ninh:
“Tỷ tỷ, muội tìm được hai quả hồng đẹp nhất rồi nè!”
Chưa kịp để Đông An Ninh trả lời thì hai tên gia nhân lại khiêng một giỏ hồng mới hái đi ngang qua. Trên đỉnh giỏ là hai quả đỏ rực, tròn căng, vừa nhìn đã thấy hơn hẳn hai quả trong tay nàng.
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn lại hai quả hồng trong lòng, bĩu môi, rồi nước mắt lã chã rơi, miệng thì bật ra một tiếng nức nở đầy tủi thân:
“Hu hu… không phải là quả đẹp nhất!”
Tống ma ma thấy vậy thì vội dỗ dành:
“Những quả đó cũng là của nhà ta cả mà, cách cách muốn đổi bao nhiêu cũng được, không ai cấm đâu!”
“Thật không ạ?” Đông An Dao quay sang nhìn Đông An Ninh, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.
Dù gì lúc đầu chính tỷ tỷ bảo chỉ được chọn trong cái giỏ kia thôi.
Đông An Ninh vốn không định rầy rà thêm, suýt thì thuận miệng đồng ý, nhưng lời vừa ra đến môi lại dừng lại. Đây là cơ hội hiếm có để dạy tiểu muội một đạo lý nho nhỏ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, bước đến gần Đông An Dao, chỉ vào giỏ hồng bên cạnh:
“Dao Dao, nếu còn có quả hồng to hơn nữa, muội có muốn đổi tiếp không?”
Đông An Dao mếu máo:
“Nhưng muội chỉ muốn tặng a mã và ngạch nương hai quả tốt nhất…”
Đúng lúc này, Đông Quốc Duy đang đứng nơi góc vườn, ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn tiểu nữ nhi, trong lòng dâng trào cảm xúc ấm áp. Quả nhiên người ta nói chẳng sai, nữ nhi chính là chiếc áo bông nhỏ của phụ thân!
“Những quả hồng thấp bên dưới đã bị hái hết rồi, dù muội tới đó cũng không với tới được. Thế này nhé, muội giúp tỷ chọn hai quả hồng đẹp nhất, một cho a mã, một cho ngạch nương, nhớ phải chọn quả thật đẹp đấy.”
“Dạ!” Đông An Dao hớn hở nhảy lên, rốt cuộc cũng có việc để làm rồi.
Hổ Phách thấy vậy bèn gọi người bê một giỏ hồng đến trước mặt nàng.
Đông An Ninh nhìn tiểu nha đầu cẩn thận chọn lấy hai quả hồng đặt lên bàn nhỏ, gương mặt rạng rỡ nụ cười mãn nguyện. Nhưng rồi nàng lại bắt đầu lục lọi giỏ, chợt phát hiện ra có quả còn đẹp hơn nên vội vàng đổi một quả đi. Rồi cứ thế, tìm tới tìm lui, nàng lại thấy mấy quả lúc đầu hái đều không lớn lắm, quả to hơn hình như nằm dưới đáy giỏ.
“Tỷ tỷ, muội tìm được hai quả hồng đẹp nhất rồi nè!”
Chưa kịp để Đông An Ninh trả lời thì hai tên gia nhân lại khiêng một giỏ hồng mới hái đi ngang qua. Trên đỉnh giỏ là hai quả đỏ rực, tròn căng, vừa nhìn đã thấy hơn hẳn hai quả trong tay nàng.
Tiểu cô nương cúi đầu nhìn lại hai quả hồng trong lòng, bĩu môi, rồi nước mắt lã chã rơi, miệng thì bật ra một tiếng nức nở đầy tủi thân:
“Hu hu… không phải là quả đẹp nhất!”
Tống ma ma thấy vậy thì vội dỗ dành:
“Những quả đó cũng là của nhà ta cả mà, cách cách muốn đổi bao nhiêu cũng được, không ai cấm đâu!”
“Thật không ạ?” Đông An Dao quay sang nhìn Đông An Ninh, ánh mắt ngập tràn nghi hoặc.
Đông An Ninh vốn không định rầy rà thêm, suýt thì thuận miệng đồng ý, nhưng lời vừa ra đến môi lại dừng lại. Đây là cơ hội hiếm có để dạy tiểu muội một đạo lý nho nhỏ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, bước đến gần Đông An Dao, chỉ vào giỏ hồng bên cạnh:
“Dao Dao, nếu còn có quả hồng to hơn nữa, muội có muốn đổi tiếp không?”
Đông An Dao mếu máo:
“Nhưng muội chỉ muốn tặng a mã và ngạch nương hai quả tốt nhất…”
Đúng lúc này, Đông Quốc Duy đang đứng nơi góc vườn, ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn tiểu nữ nhi, trong lòng dâng trào cảm xúc ấm áp. Quả nhiên người ta nói chẳng sai, nữ nhi chính là chiếc áo bông nhỏ của phụ thân!
4
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
