TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

“Đây là nơi nào?” Tố Ninh mở miệng, từng chữ từng chữ thốt ra, giọng nói khàn khàn mang theo cảm giác khó khăn.

Dường như đã rất lâu rồi nàng chưa từng mở lời.

Giao nhân đang trọng thương hấp hối ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với đôi đồng tử ánh lên sắc vàng rực cháy.

Thần tộc...

Giao nhân run rẩy vì suy nghĩ vừa nảy sinh trong lòng, run giọng đáp: “Bẩm thần tôn... nơi đây là... Bắc Hoang Lam Thương hải, bên dưới khe nứt dưới đáy biển...”

Bắc Hoang...

Tố Ninh nghĩ, không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng nàng vẫn sống sót trở về thế gian này.

Nhưng cái giá phải trả chính là...

Ác niệm quấn lấy nàng không dứt, gào thét muốn nàng xóa sổ tất cả sinh linh xuất hiện trong nhận thức, bao gồm cả giao nhân trước mắt đang cận kề cái chết.

Nàng ấy sắp chết rồi.

Giao nhân cũng hiểu rõ điều này, nàng đã định sẵn phải vĩnh viễn chìm vào giấc ngủ dưới khe nứt, nhưng... ít nhất cái chết của nàng cũng nên có chút giá trị...

Nàng nhìn về phía Tố Ninh, trong lòng dâng lên một chút hy vọng mong manh: “Thần tôn... liệu có thể xin người... chuyển giao huyết san hô cho tộc trưởng Giao tộc Trường Hằng đại nhân thay ta không...”

Nếu là ngày thường, nàng tuyệt đối không dám đưa ra lời thỉnh cầu như thế với Tố Ninh. Một hải tộc bình thường như nàng, trước mặt thần tộc chỉ như con kiến, nào có tư cách để cầu xin đại nhân vật như vậy.

Nhưng nàng nhất định phải thử một lần, đây chính là hy vọng cuối cùng của nàng rồi.

Nếu như có thể đưa huyết san hô trở về, thì cái chết của nàng sẽ không tính là vô nghĩa. Mang theo ý nghĩ đó, trong ánh mắt u ám của giao nhân dường như đã có thêm vài phần ánh sáng, tràn đầy khẩn cầu: “Cầu xin thần tôn... xin thần tôn thương xót...”

Không rõ Tố Ninh có nghe rõ hay không, ánh mắt nàng dừng lại trên người giao nhân, thần sắc lạnh lùng thờ ơ.

Đáy biển chìm vào tĩnh lặng. Trong tầm mắt đang dần tan rã cùng với ánh sáng thần lực mờ nhạt, cuối cùng Tố Ninh lên tiếng: “Lấy giao đan của ngươi để đổi.”

Yêu tộc thiên hạ hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ngưng tụ tu vi bên trong cơ thể tạo thành yêu đan. Nhưng với Tố Ninh mà nói, tu vi của giao nhân có thể gọi là bé nhỏ vô cùng, giao đan của nàng ấy thì có ích lợi gì với nàng chứ?

Giao nhân đã không còn sức lực suy nghĩ thêm nữa. Môi nàng khẽ mấp máy, giọng nói mỏng manh tựa sợi tơ nhưng vẫn lộ rõ niềm vui vô hạn: “Vân Châu... nguyện dâng giao đan... cho thần tôn...”

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, huyết sắc san hô đã lặng lẽ nổi lên trong nước biển, đáp xuống trong tay Tố Ninh.

Nhìn thấy cảnh tượng này, gương mặt giao nhân hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.