0 chữ
Chương 1
Chương 1
Mây đen tụ đầy chân trời, nặng nề như sắp đổ ập xuống.
Dưới bầu trời u ám, nước biển Lam Thương cuồn cuộn sôi trào, sóng lớn gầm thét, từng đợt từng đợt sóng dữ dâng lên, như thể có mãnh thú bị giam cầm nơi đáy biển sâu, đang điên cuồng phá tan lao ngục.
Dưới biển sâu hàng trăm thước, san hô đủ màu mọc thành những hình thù kỳ dị, đá ngầm lởm chởm chất chồng, đàn cá sặc sỡ lượn lờ bơi ngang qua.
Càng xuống sâu hơn nữa, dưới đáy biển bất ngờ xuất hiện một khe nứt dài hẹp, phía dưới khe nứt, nước biển chẳng rõ vì sao lại sôi lên dữ dội, dòng chảy vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Sức mạnh khó lòng hình dung pha trộn với ác ý vô biên từ vòng xoáy lan tràn, chớp mắt đã nuốt chửng những hải thú không kịp chạy thoát, chỉ còn sót lại một màn sương máu đỏ thẫm.
Ngay cả những yêu vật chưa khai linh trí cũng cảm nhận được nguy cơ, hoảng loạn tháo chạy trong nỗi sợ hãi không sao diễn tả.
Vài con cá bạc bối rối va mạnh qua đầu ngón tay, giao nhân đang tựa vào đá ngầm khẽ động đầu ngón tay, mệt mỏi nâng mắt lên, đuôi cá đỏ thẫm mềm mại trong nước biển tựa như lụa mỏng.
Vết thương bên hông lộ rõ xương trắng, ngâm lâu trong nước biển đã bắt đầu mục rữa đen sạm, lớp vảy trên đuôi cá hoàn toàn mất đi ánh sáng. Cũng bởi vì vậy, nàng đã chẳng còn sức lực để tránh xa mối nguy hiểm đang dần tiến gần.
Có lẽ... chẳng chạy thoát nổi rồi...
Nàng nắm chặt tay lại, cụm san hô trong lòng bàn tay đỏ tươi như muốn nhỏ máu.
Đáng tiếc... dù đã tìm được huyết san hô ngoài khe nứt, cũng không còn khả năng đưa nó trở về nữa rồi...
Cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ. Ngay khi ý thức của nàng sắp chìm vào hỗn độn, một bóng người từ sâu trong vòng xoáy chậm rãi bước ra.
Nữ tử tóc xõa, chân trần, chiếc váy trắng rách rưới dính đầy những vệt máu loang lổ, dù bị dòng nước cuốn trôi vẫn không thể nào rửa sạch.
Bên tai vang vọng vô số âm thanh hỗn loạn đan xen, Tố Ninh cúi thấp đầu, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ thần sắc trên gương mặt nàng. Nàng bước đi cực kỳ chậm chạp, như thể mỗi bước chân đều phải gánh chịu một áp lực vô hình rất nặng nề.
Sức mạnh khiến chúng sinh thế gian khϊếp sợ bao phủ quanh thân nàng. Theo từng bước chân nàng tiến lên, đáy biển cuộn lên từng vòng sóng vô hình. Nơi nàng đi qua, mọi thứ tựa hồ đều sẽ trở về tĩnh lặng, tan vào hư vô.
Trong nhận thức của Tố Ninh, giao nhân đang trọng thương hấp hối chỉ như một ánh lửa le lói yếu ớt. Nàng nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ nhấc, thân thể giao nhân lập tức mất kiểm soát, trôi nổi rồi đáp xuống trước mặt nàng.
Trước mắt Tố Ninh là vô số bóng ma lượn lờ, ngũ giác hỗn loạn, ngay cả nhận thức cũng bị bóp méo. Tiếng khóc cùng tiếng cười đan xen vọng lại bên tai, không ngừng kí©h thí©ɧ sát ý trong lòng nàng.
Dưới bầu trời u ám, nước biển Lam Thương cuồn cuộn sôi trào, sóng lớn gầm thét, từng đợt từng đợt sóng dữ dâng lên, như thể có mãnh thú bị giam cầm nơi đáy biển sâu, đang điên cuồng phá tan lao ngục.
Dưới biển sâu hàng trăm thước, san hô đủ màu mọc thành những hình thù kỳ dị, đá ngầm lởm chởm chất chồng, đàn cá sặc sỡ lượn lờ bơi ngang qua.
Càng xuống sâu hơn nữa, dưới đáy biển bất ngờ xuất hiện một khe nứt dài hẹp, phía dưới khe nứt, nước biển chẳng rõ vì sao lại sôi lên dữ dội, dòng chảy vặn vẹo, hình thành một vòng xoáy khổng lồ.
Sức mạnh khó lòng hình dung pha trộn với ác ý vô biên từ vòng xoáy lan tràn, chớp mắt đã nuốt chửng những hải thú không kịp chạy thoát, chỉ còn sót lại một màn sương máu đỏ thẫm.
Vài con cá bạc bối rối va mạnh qua đầu ngón tay, giao nhân đang tựa vào đá ngầm khẽ động đầu ngón tay, mệt mỏi nâng mắt lên, đuôi cá đỏ thẫm mềm mại trong nước biển tựa như lụa mỏng.
Vết thương bên hông lộ rõ xương trắng, ngâm lâu trong nước biển đã bắt đầu mục rữa đen sạm, lớp vảy trên đuôi cá hoàn toàn mất đi ánh sáng. Cũng bởi vì vậy, nàng đã chẳng còn sức lực để tránh xa mối nguy hiểm đang dần tiến gần.
Có lẽ... chẳng chạy thoát nổi rồi...
Nàng nắm chặt tay lại, cụm san hô trong lòng bàn tay đỏ tươi như muốn nhỏ máu.
Đáng tiếc... dù đã tìm được huyết san hô ngoài khe nứt, cũng không còn khả năng đưa nó trở về nữa rồi...
Nữ tử tóc xõa, chân trần, chiếc váy trắng rách rưới dính đầy những vệt máu loang lổ, dù bị dòng nước cuốn trôi vẫn không thể nào rửa sạch.
Bên tai vang vọng vô số âm thanh hỗn loạn đan xen, Tố Ninh cúi thấp đầu, khiến người ta chẳng thể nhìn rõ thần sắc trên gương mặt nàng. Nàng bước đi cực kỳ chậm chạp, như thể mỗi bước chân đều phải gánh chịu một áp lực vô hình rất nặng nề.
Sức mạnh khiến chúng sinh thế gian khϊếp sợ bao phủ quanh thân nàng. Theo từng bước chân nàng tiến lên, đáy biển cuộn lên từng vòng sóng vô hình. Nơi nàng đi qua, mọi thứ tựa hồ đều sẽ trở về tĩnh lặng, tan vào hư vô.
Trong nhận thức của Tố Ninh, giao nhân đang trọng thương hấp hối chỉ như một ánh lửa le lói yếu ớt. Nàng nâng tay lên, đầu ngón tay khẽ nhấc, thân thể giao nhân lập tức mất kiểm soát, trôi nổi rồi đáp xuống trước mặt nàng.
3
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
