TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Trò chơi sinh tồn (6)

Chương 47: Trò chơi sinh tồn (6)

Đối với những người không có kinh nghiệm sống ở nơi hoang dã, lại chưa từng dãi nắng dầm mưa, muốn sống sót được bảy ngày ở vùng thảo nguyên khô hạn này là điều vô cùng khó khăn.

Khó khăn đầu tiên ai cũng nhìn ra được đó là nước uống. Dù tất cả người chơi đều mang theo một số lượng nước và thức ăn kha khá, nhưng nhiêu đấy không đủ dùng trong bảy ngày. Thức ăn còn có thể ăn dè, chứ ở nơi mặt trời thiêu đốt như cái lò công xuất khủng thế này, làm sao mà uống dè cho được.

Đến lúc đó người chơi bắt buộc phải đi tìm nguồn nước, nhưng đến đây lại vấp phải vấn đề thứ hai.

Như đã nói qua, bên trong các dòng sông ở nơi này đều có hà mã và cá sấu sinh sống, trong tay người chơi lại không có bất cứ vũ khí gì để tự vệ, tay không đến múc nước khác nào tự vác xác tới làm mồi cho cá.

Tiếp đó là vấn đề tìm nơi nghỉ ngơi, một vấn đề cũng không kém phần quan trọng. Chưa nói đến chuyện có bao nhiêu nguy hiểm khi ngủ ngoài trời, mà không có bất cứ thứ gì nguỵ trang, hay che chắn, chỉ riêng cái khí hậu quái dị ở đây đã đủ vài xe tải hành các loại, phát miễn phí cho từng người.

Ban ngày nhiệt độ có thể lên đến gần năm mươi độ C, ban đêm lại tụt xuống âm gần hai mươi độ. Nếu không có dụng cụ bảo vệ, tin rằng chưa đến ba ngày, người chơi đã được cầm vé máy bay một chiều của hãng hàng không Âm Phủ.

Đa phần người chơi chỉ chú tâm vào lượng thực phẩm mang theo, tất cả mọi người đều cố mang càng nhiều càng tốt, họ không hề nghĩ tới vấn đề chỗ ngủ và những thứ cần thiết cho việc nghỉ ngơi.

Có vài người thông minh, cố mang nặng một chút, vác theo cái lều siêu gọn có khả năng chống mưa, chống nắng trên lưng, những người không mang gì lúc này mới hiểu ra tầm quan trọng của cái lều, vội vàng vây quanh những người mang theo xin cho ở cùng.

Vấn đề cuối cùng, cũng chính là vấn đề quan trọng nhất, thoát khỏi các cuộc tấn công trực diện hoặc bất ngờ của bọn thú ăn thịt trên thảo nguyên, cả ngày lẫn đêm.

Mới nghe thôi đã thấy khó nhằn rồi, thảo nào thằng thần kinh Bố Già không chúc người chơi may mắn, mà lại chúc người chơi không ngỏm quá sớm.

Đoàn người chia năm xẻ bảy, tự thành lập các nhóm nhỏ, chụm đầu lại bàn bạc kế hoạch cho chuyến đi lần này. Bọn thằng Tình cũng đang to nhỏ trao đổi với nhau, năm anh em linh thú bị gió và nắng hun cho mềm nhũn như cọng bún, bốn đứa nhóc khuôn mặt bất an, hai tay nắm chặt, cặp mắt đảo loạn quan sát xung quanh.

Diễm nhíu mày, nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay của mình. Do làn da của cơ thể này còn non nớt, nên những chỗ không có quần áo che đậy, bắt đầu cảm thấy nóng rát, vô cùng khó chịu. Làn da tiếp xúc trực tiếp với ánh nắng mặt trời, đỏ ửng như bị bỏng nước vừa đun sôi.

Mẹ nó, chắc chắn là con bệnh hệ thống kia cố ý nhét bà vào cái chỗ rách nát này đây mà. Bên ngoài phòng chờ linh khí khá nồng đậm, thế mà ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này đến một giọt linh khí cũng không có, kiểu này sống thế méo nào được.

Cô móc trong túi trữ vật ra một viên "thuốc chống nắng thần thánh" có tác dụng nửa tháng, vừa hay sát với thời gian nhiệm vụ đưa ra.

Loại thuốc này công dụng giống như tên gọi, giúp làn da của người dùng không bị ảnh hưởng dưới nhiệt độ cao.

Người chế tạo ra nó là một tiên nữ ở Hoa giới. Trong một lần xuống nhân gian du lịch, cô nàng thấy các chị em phụ nữ dùng kem chống nắng để bảo vệ làn da. Sau khi trở lại Hoa giới, lấy ý tưởng từ kem chống nắng của nhân gian, cô nàng lập tức bắt tay vào chế tạo thuốc chống nắng thần thánh.

Khi bà dì thân yêu của cô đưa cho lọ thuốc này, cô nghĩ cả đời chắc chẳng dùng đến nên quăng bừa vào túi trữ vật. Ai ngờ, thời thế thay đổi, cái loại thuốc mà cô cho là vô dụng bây giờ lại thành thuốc quý, cứu cô một bàn thua trông thấy.

Sau khi bàn bạc xong, các nhóm nhỏ bắt đầu hành động. Bọn họ chia nhau đi các hướng để tìm địa hình an toàn hạ trại. Nhìn sang bọn thằng Tình bên cạnh, cả ba vẫn đang hăng say văng nước bọt, hai tay khua khoắng loạn xạ, diễn tả cái gì đó cho đồng bọn của mình.

- Đi thôi.

Diễm chụp cái mũ cao bồi lên đầu, ra hiệu thu quân xuất phát.

- Đi đâu?

Bốn đứa nhóc ngớ người ra.

- Bọn họ vẫn ở đây cơ mà.

Thằng Hùng chỉ về phía ba thằng choai đang đứng bên cạnh.

- Đợi ba thằng cù lần ấy có mà đến tối cũng chẳng xong.

Cô bĩu môi.

- Mà thôi, mấy đứa đã muốn đợi chúng nó, chị đây cũng không cản. Chúc mấy nhóc không ngỏm quá sớm.

Cô bắt chước giọng ái nam ái nữ của thằng thần kinh Bố Già.

- Chúc bọn mày đừng ngỏm quá sớm. À hú hú!

Năm con giặc linh thú cũng nhại giọng Bố Già gào hú ầm lên.

Thằng thần kinh Bố Già: "..."

Bốn đứa nhóc: "..."

Diễm dẫn đầu năm đứa nít ranh chạy thẳng về phía đàn ngựa vằn và bọn dê rừng đang tập trung, nơi đó chính là vị trí của dòng sông lớn thứ ba của thảo nguyên này, cho nên có rất nhiều thú ăn cỏ và thú ăn thịt tập trung ở đó.

Những nơi có sông suối đương nhiên khí hậu sẽ thoáng mát hơn những nơi khô cạn. Hơn nữa, bên kia chẳng những có nước, lại còn có cả một đống thức ăn đang chạy đầy trên mặt đất, ngu gì mà không tới.

- À hú hú... anh đây còn chưa biết mùi vị thịt hà mã như thế nào đâu nha!

- Chắc ngon hết sẩy!

- Cứ bắt thử một con đã!

Năm anh em linh thú vừa chạy vào kêu gào ầm ĩ.

Quần chúng xung quanh: "..."

Ba thằng choai dân chơi: "???"

Hình như bọn này vừa nghe thấy mấy đứa ranh kia đòi đi bắt hà mã thì phải, thật hay đùa thế?

- Bọn... bọn nó đang chơi trò quỷ gì thế?

Thằng Nam trợn trừng mắt, nhìn con nhóc hai tuổi dẫn theo năm đứa lớn hơn chạy nhanh như sóc về phía đàn ngựa vằn. Hai thằng còn lại thấy cảnh này, líu lưỡi không thốt ra lời.

Meo ơi, chúng nó tưởng đây là vườn bách thú đấy à?

- Bọn em cũng không biết.

Thằng Quân lắc đầu như trống bỏi.

- Đứa bé kia bảo đi, bọn em bảo các anh vẫn ở đây, thế là nó bảo... bảo bọn em đứng đây chờ các anh, rồi nó dẫn theo năm đứa kia đi luôn.

Thằng Hùng ngắc ngứ trần thuật lại đầu đuôi mọi chuyện.

- Hả? Mấy đứa nói con bé Hiền ý hả?

Thằng Sơn ngạc nhiên hỏi lại bọn nhóc, bốn đứa nhóc đần mặt nhìn nhau.

- Con bé Hiền là ai hả anh? Em không biết ai tên Hiền cả.

Cái Ngọc gãi đầu ngượng ngịu.

Ba thằng choai dân chơi: "..."

Kiểu này là kiểu củ chuối gì thế, bọn mày đi cùng nhau mà còn không cả biết tên của con bé kia à?

- Là cái đứa nhỏ nhất bọn ấy, kia kìa, nó...

Thằng Tình dơ tay chỉ về phía Diễm và bọn linh thú phía xa, nhưng sáu đứa vừa nãy vẫn còn trong tầm mắt nó bây giờ đã mất hút không thấy đâu.

Bốn đứa nhóc: "..."

Ba thằng choai dân chơi: "..."

Mẹ nó, loáng một cái đã không thấy đâu, đừng nói là mấy đứa ranh kia còn chạy nhanh hơn cả người lớn nhá!

- Thôi đành kệ chúng nó vậy.

Thằng Sơn thở dài thườn thượt.

- Nhìn qua đã thấy khu vực kia toàn sư tử với báo đốm, bố ai dám đi đến, chết như chơi chứ chẳng đùa đâu!

Vừa nói vừa nghĩ đến bị bọn sư tử dơ vuốt tát cho một phát, thằng Sơn vắt chéo hai tay ôm lấy hai vai, rùng mình liên tục.

- Thế tụi mình cũng nhổ neo thôi nào, cứ ngẩn ngơ đứng đây, bọn thú ăn thịt mà nhào tới thì có chạy đằng trời.

Thằng Nam nhắc cả bọn.

- Mấy đứa nhớ đi theo sát bọn anh, nếu cứ chạy lung tung như mấy đứa kia, bọn anh chịu chết không giúp gì được đâu đấy.

Thằng Tình dặn dò bốn đứa nhóc.

- Vâng, chúng em biết rồi!

Cả bốn đồng thanh đáp.

- Nhưng, nhưng bốn đứa tụi em không đứa nào mang theo đồ ăn cả.

Cái Nga lí nhí, hai ngón tay xoắn chặt vào nhau.

Bao nhiêu đồ nó chuẩn bị đều bị đứa bé kia thu hết, hơn nữa ban đầu tụi nó cũng không hề có ý định mang theo đồ ăn, hay bất cứ thứ gì, nên cũng không thể trách đứa bé kia mang hết đồ đi được.

- Hở? Thế mấy cái ba lô to tướng kia đựng gì? Quần áo à?

Thằng Tình chỉ vào đống ba lô phía sau lưng chúng. Cả bốn ngạc nhiên quay phắt lại, lập tức chạy đến kiểm tra bên trong ba lô.

Hai ba lô thức ăn, ba ba lô đựng toàn nước uống, một ba lô có các đồ vật linh tinh và một cái lều chứa được bốn người.

Bốn đứa hai mắt đỏ hồng, chúng không nghĩ là đứa bé kia lại chu đáo đến vậy, trước khi đi còn để lại đồ cho chúng. Đợi lát nữa tìm được chỗ an toàn, bọn chúng nhất định sẽ đi tìm con bé, đưa nó trở về cùng mọi người.

Ba thằng choai không hề biết ý định của bốn đứa nhóc, cả ba đeo ba lô của mình lên vai, tay thì xách cả đồ của mình lẫn của bọn nhóc. Cả bọn hồ hởi chạy về phía ngược lại với con đường dẫn tới dòng sông lớn thứ ba của thảo nguyên.

84

7

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.