TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 46
Trò chơi sinh tồn (5)

Chương 46: Trò chơi sinh tồn (5)

Thời gian cho người chơi chuẩn bị vừa kết thúc, cửa thang máy dịch chuyển không gian ngay lập tức mở ra. Đoàn người lục tục nối đuôi nhau bước vào.

Trừ năm đứa nhóc linh thú ra, tổng cộng có tất cả hai mươi tám người chơi. Đa phần là nhân viên văn phòng và những game thủ như bọn thằng Tình.

- Xin chào mọi người!

Một ông chú bụng bia, đầu hói quá nửa, mặc nguyên bộ vest đen xì, thắt cà vạt vô cùng lịch sự, bước ra khỏi đám đông lớn tiếng chào hỏi.

Nếu là ở thế giới bên ngoài, ông ta mặc như vậy chẳng có vấn đề gì, thậm chí còn cho thiên hạ thấy mức độ chanh xả của mình. Nhưng bây giờ sắp vào rừng săn thú, chứ đâu phải đi tham dự cuộc họp cấp cao nào đó, mặc kiểu này chẳng sớm thì muộn cũng thờ a ngờ ăng, thờ ăng thăng.

Mà cũng chẳng phải một mình ông chú kia, rất nhiều người dường như không ý thức được nơi họ sắp tới nguy hiểm đến mức nào, có vài cô vẫn mặc váy hình chữ A, áo sơ mi bó sát người, mang giầy cao gót. Trong khi đó, quần áo, giầy dép ở nơi này hoàn toàn miễn phí, muốn kiểu nào có kiểu đấy, thế mà lũ đần này lại không biết chọn lấy vài bộ phù hợp cho việc đi lại trong rừng. Không hiểu đây là đần thật hay thích khoe mẽ, có trời mới biết.

Thấy không ai đáp lại lời chào của mình, nụ cười hồ hởi trên mặt ông Lâm tắt ngúm.

Ở bên ngoài, ông ta là chủ tịch một tập đoàn xuyên quốc gia có tiếng, nhiều kẻ muốn nói chuyện với ông ta còn phải đặt lịch hẹn trước, thế mà cái bọn dân đen này lại dám không để ông ta vào mắt.

Trong lòng tức là vậy, nhưng ông ta hiểu lúc này không phải là lúc để tự ái. Người ta nói có tiền mua tiên cũng được, ông ta không tin bọn người này lại không động lòng trước chữ "tiền" vạn năng kia.

Sau khi tự bình ổn cảm xúc, ông ta hắng giọng nói tiếp.

- Tôi là Lâm, chủ tịch tập đoàn Đông Á. Hiện tại tôi cần thuê vệ sĩ bảo vệ an toàn cho tôi trong chuyến đi này, với mức lương là một tỉ. Khi nào trở về thế giới thực, tôi sẽ ngay lập tức chuyển khoản cho người được thuê, không thiếu một xu.

Nghe ông ta nói xong, cả đám ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Sao vậy?

Ông Lâm khó hiểu, nhíu chặt mày.

Chắc chắn lũ bần hàn này nhân cơ hội người khác gặp khó khăn, muốn kì kèo để nhận được nhiều tiền hơn đây mà.

- Một tỉ không đủ à? Vậy hai tỉ thì thế nào?

Ông ta dơ hai ngón tay đưa qua đưa lại trước mặt mọi người, cả bọn lại càng cười to hơn.

- Tôi nói này ông chú!

Thằng Sơn bước tới vỗ vỗ vai ông ta.

- Ở cái nơi này ấy, tiền đã không còn là thứ mua tiên cũng được nữa rồi chú ạ. Muốn sống thì tự lực cánh sinh thôi, mọi người ở đây tự lo cho mình còn chưa xong thì hơi đâu mà lo cho chú.

Ông Lâm nghe vậy bĩu môi.

Ông ta chẳng tin trên đời này có kẻ không thích tiền. Chắc hẳn cái lũ này không tin, tưởng ông ta đang lừa bịp nên mới tỉnh bơ như thế. Khổ cái trên người không mang theo bất kỳ giấy tờ gì chứng minh thân phận, nếu không ông ta nhất định sẽ mang ra triển lãm cho lũ nghèo kiết xác này lác mắt một phen.

Bọn nhóc linh thú đứng một bên hóng hớt, câu hiểu câu không, thành thử có nghe nhưng lại chẳng biết người ta đang nói gì.

- Một tỉ là gì?

Sâu xanh nghêng đầu tò mò.

- Một tỉ là một tỉ chứ là gì nữa.

Thằng Quân nhanh nhảu đốp chát lại con sâu. Sau lại thấy người trong nhóm đều đưa mắt nhìn mình, nó ngượng ngùng gãi đầu, gãi tai giải thích:

- Ờ thì... ý ông chú ấy muốn nói là một tỉ Việt Nam đồng ấy, mày đã hiểu chưa?

Con sâu nghệt mặt ra.

- Việt Nam đồng là cái gì?

Bốn đứa nhóc: "..."

Ba thằng choai dân chơi: "..."

Diễm công chúa: "...."

- Là tiền chứ là cái gì, mày mới từ sao Hoả xuống đấy à?

Thằng Quân bực bội trợn mắt với sâu xanh. Nó chắc chắn cái thằng ranh tóc xanh lét này đang muốn chọc tức nó, nếu không sao lại hỏi toàn câu đến bọn thiểu năng cũng trả lời được như vậy.

Sâu xanh biết thế giới này khác hoàn toàn với thế giới trước kia nó sống, cho nên ngậm mồm không hỏi thêm gì nữa, nó sợ càng hỏi càng lộ ra cái ngu của mình. Ba con còn lại cũng bật chế độ "không biết thì dựa cột mà nghe", chỉ có hạc toi là con dớ dẩn nhất bọn, nó chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn sang thằng Quân hỏi:

- Sao Hoả là chỗ nào?

Bốn đứa nhóc: "..."

Ba thằng choai dân chơi: "..."

Diễm công chúa: "..."

Bốn con linh thú: "..."

Cái con đần này, nó càng mở mồm lại càng thấy nó đần, đần hết luôn cả phần của người khác. Người ta ỉm đi rồi mà nó còn cố bới móc ra cho bằng được, ngu ơi là ngu!

Hạc toi vẫn hồn nhiên như cô tiên, đứng chờ đợi câu trả lời của thằng Quân. Gà Tinh đứng gần đó, ghé đầu thì thầm vài câu vào tai nó. Được đồng bọ khai thông, hạc ta đưa tay bịt chặt miệng, lùi lại nấp sau lưng cá Hổ.

Quần chúng xung quanh: “...”

Khi cửa thang máy bắt đầu khép lại, đám người đang nhốn nháo cười đùa lập tức im như thóc.

- Thang máy bắt đầu dịch chuyển.

Tiếng thông báo của thằng thần kinh Bố Già vừa kết thúc, một luồng sáng màu xanh lá bao phủ tất cả mọi người bên trong thang máy. Sau khoảng ba mươi giây, luồng sáng tan đi, tiếng thông báo một lần nữa vang lên:

- Đã dịch chuyển thành công, chúc các bạn người chơi không ngỏm quá sớm!

Quần chúng xung quanh: "..."

Cái thằng bệnh này!

Một luồng gió mang theo hơi nóng hầm hập thốc thẳng vào mặt cả bọn, tất cả vội vã mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh.

Nơi này là một vùng thảo nguyên rộng lớn, nhìn na ná giống như thảo nguyên ở châu phi. Đất đai xung quanh đều là đất đỏ hơi ngả vàng, cây cỏ cũng không được xanh tươi như các khu rừng nhiệt đới, thi thoảng mới thấy một vài cây cổ thụ với những cành khẳng khiu lơ thơ vài cái lá.

Do điều kiện thời tiết khắc nhiệt, cho nên nơi này quanh năm trong tình trạng khô hạn, sông ngòi rất thưa thớt, đa phần là nơi trú ngụ của bọn hà mã và cá sấu. Trên cạn thì có báo đốm, sư tử, linh cẩu, linh dương, dê rừng... vân vân, vân vân, và vân vân.

Do là thảo nguyên khô cạn, tầm nhìn rất thoáng đãng, đứng từ vị trí của đám người hiện tại có thể nhìn thấy đám dê rừng và ngựa vằn đang ở mãi tít phía xa.

- Cảnh báo! Cảnh báo!

Đoàn người đang ngây ngẩn ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ trước mặt, bị tiếng ái nam ái nữ của thằng thần kinh Bố Già bất ngờ vang lên làm cho giật bắn người.

- Do số lượng người chơi vượt quá số lượng cấp độ 1 cho phép, hiện tại lập tức chuyển đổi từ cấp độ 1 sang cấp độ 2. Bắt đầu chuyển đổi.

Mọi người còn chưa kịp hiểu mô tê gì, cảnh vật xung quanh đã lập tức trở nên mờ ảo như cuộn băng bị tua nhanh.

Nói về cấp độ của trò chơi, được phân chia từ thấp đến cao. Cấp thấp nhất là cấp một, dã thú ở cấp một từ kích cỡ đến mức độ nguy hiểm không khác mấy so với ở đời thực. Càng lên những cấp cao hơn, dã thú càng nguy hiểm và thông minh hơn, nên nếu người chơi muốn sống sót, phải tìm mọi cách khiến mình mạnh hơn bọn dã thú.

Sau khi người chơi vượt qua cấp một sẽ chuyển sang cấp hai, hết cấp hai sang cấp ba, cứ như vậy cho đến khi chơi đến cấp cuối cùng, nếu thắng, người chơi có thể trở về thế giới thực, và được mang theo tất cả những đồ vật đã dùng điểm số bạo lực để mua tại siêu thị của thằng thần kinh Bố Già.

- Đã chuyển đổi xong.

Cảnh vật xung quanh trở lại rõ nét, mọi thứ không khác gì nhiều so với ban nãy, nhưng những cơn gió và nhiệt độ lại nóng hơn rất nhiều.

Diễm đoán, số người vượt quá cấp độ cho phép là do thằng thần kinh Bố Già kia tính luôn năm đứa nhóc linh thú thành người chơi, thành ra thừa năm người, thế là nó cho thăng cấp luôn lên thành cấp 2.

Xời, thăng thì thăng, bà đây lại sợ lũ tâm thần bọn bay quá!

Lấy ra một chai sting dâu đỏ ướp lạnh, cô vừa uống vừa đưa mắt quan sát thảo nguyên một vòng.

Nhìn qua có vẻ cấp 1 và cấp 2 không khác nhau cho lắm, nhưng lại không phải vậy. Chẳng hạn như đàn ngựa vằn ở phía xa kia, tốc độ của chúng ít nhất phải nhanh hơn lúc nãy gấp ba lần, cơ thể cũng phải to hơn gấp đôi.

"Thông báo nhiệm vụ chính: Bảy ngày sống sót ở thảo nguyên. Nhiệm vụ phụ: Săn mười con thú lực sĩ bất kỳ thuộc nhóm thú ăn thịt."

Một dòng thông báo xanh mơn mởn hiện ra trước mặt tất cả người chơi.

Nhiệm vụ chính ở đây là nhiệm vụ bắt buộc người chơi phải hoàn thành, nhiệm vụ phụ là loại đi kèm theo, nhằm giúp người chơi kiếm thêm điểm số bạo lực.

Nếu không hoàn thành nhiệm vụ phụ cũng không sao, nhưng nếu hoàn thành, người chơi vừa có thể có thêm điểm bạo lực, lại còn nhận được rương quà tặng kèm có chứa ngôi sao dùng để mua sắm các vật phẩm đặc biệt.

Quà tặng kèm này sẽ dựa theo cấp độ hoàn thành nhiệm vụ phụ của người chơi mà phát thưởng. Ví dụ như nhiệm vụ lần này, Nếu người chơi hoàn thành giết được mười con thú ăn thịt, nghĩa là cấp độ hoàn thành trò chơi là SS, sẽ nhận được rương quà cấp SS, tám con là cấp S, được rương cấp S, sáu con là cấp A, được rương cấp A, bốn con là cấp B, được rương cấp B, hai con là cấp C, được rương cấp C, một con là cấp D, được rương cấp D, không giết được con nào, nhiệm vụ thất bại.

Còn nếu có chênh lệch giữa số lượng dã thú săn được và số lượng dã thú tương ứng với các cấp, sẽ do thằng thần kinh Bố Già điều chỉnh.

Chẳng hạn như giết hai con thú lực sĩ thuộc nhóm thú ăn thịt thì cấp độ hoàn thành trò chơi được đánh giá là đạt cấp C, nhưng người chơi lại giết được ba con, nhiều hơn số lượng được đề ra cho cấp C một con, nhưng lại thiếu một con để được đạt cấp B. Những trường hợp như vậy, sẽ được cộng điểm bạo lực hoặc vật phẩm, đều do thằng Bố Già quyết định.

Nhưng điều kiện tiên quyết là người chơi phải hoàn thành nhiệm vụ chính, nếu chỉ hoàn thành nhiệm vụ phụ mà không hoàn thành nhiệm vụ chính, người sẽ chơi được tặng vé máy bay một chiều xuống uống nước chè với bác Vương họ Diêm.

86

6

5 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.