0 chữ
Chương 5
Chương 5
Con đường vào cung điện nhất định phải đi qua phố chính Xương Bình.
Đang là giờ vào triều, dọc đường khó tránh khỏi việc liên tiếp gặp gỡ các đồng liêu khác cũng đang ngồi xe ngựa vào chầu. Nhưng trong hai năm làm quan ở kinh thành, Trần Kim Chiêu không có nhiều giao thiệp với các quan viên khác, cho nên dù gặp mặt cũng chỉ lướt qua nhau, chứ không dừng lại hàn huyên gì nhiều.
Trường Canh đánh xe cẩn thận quan sát dấu hiệu xe ngựa của các phủ. Nếu gặp phải phủ đệ của quan lớn thì hắn vội vàng đánh xe la sang một bên, đồng thời nhỏ giọng bẩm báo cho Trần Kim Chiêu đang ngồi trong xe biết đó là xe ngựa của phủ nào.
Trần Kim Chiêu ghi nhớ, phân tích xem những vị quan còn sống sót này xuất thân từ phủ đệ, phe cánh nào. Thế nhưng ngẫu nhiên nàng lại nghe thấy tên một vài vị quan lớn ở phố Tây.
Đang mải suy nghĩ, bỗng nhiên xe la dừng lại. Bên ngoài truyền đến giọng nói mừng rỡ của Trường Canh: "Thiếu gia, là Lộc biên tu*!"
(*Biên tu: Chức qua chỉnh sửa biên soạn sách.)
Lộc Hành Ngọc! Đôi mắt Trần Kim Chiêu sáng lên. Nàng vội vàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, rất nhanh liền thấy được xe ngựa của Lộc phủ dừng lại không xa. Một người từ trong xe nhảy xuống, chỉnh lại mũ quan rồi chạy vài bước về phía chiếc xe la ọp ẹp của nàng.
"Làm phiền nhường đường." Đợi Trường Canh đánh xe sang một bên, Lộc Hành Ngọc chống hai tay lên càng xe nhảy lên.
Trường Canh có chút cảm khái: "Được gặp lại Lộc biên tu, thật tốt."
Lộc Hành Ngọc thở dài nói: "Chứ còn gì nữa. Ta còn tưởng rằng hôm đó từ biệt trước cửa cung, sẽ là lần cuối cùng gặp nhau."
Trần Kim Chiêu mời Lộc Hành Ngọc vào trong xe. Vừa vào trong, hắn liền thành tâm cảm thán: "Trần Kim Chiêu, ta đợi huynh ở ven đường lâu lắm rồi, suýt chút nữa thì nghĩ huynh không may mắn đã thành vong hồn dưới đao. Huynh làm ta thương cảm một hồi ở ven đường đấy."
Rót một chén trà ấm đưa qua, Trần Kim Chiêu nói: "Lúc nào huynh cũng nghĩ xấu cho ta. Chẳng lẽ ta không thể may mắn trốn khỏi kinh thành sao?"
"Bằng huynh? Cộng thêm cái xe la rách nát này?"
"Lộc biên tu thì có ngựa tốt xe ngon rồi."
Hai người theo thói quen đấu khẩu xong thì nhìn nhau, cùng cười khổ.
Nhưng không thể không nói, được sống sót gặp lại cố nhân vẫn là điều đáng mừng. Nhất là trong thời khắc trước mắt, đường đi chưa biết, sinh tử khó lường. Có thể cùng cố nhân nói chuyện thoải mái như trước, càng cảm thấy quý giá vô cùng.
Nói đến thì nàng và Lộc Hành Ngọc cũng coi như có duyên phận sâu xa. Hai người thi cùng năm, lại cùng năm được Tiên hoàng chọn trúng trong kỳ thi Đình, lấy thành tích thấp nhất cùng được Tiên hoàng đặc cách phong làm Thám Hoa, Bảng Nhãn. Sau đó hai người hữu danh vô thực bọn họ, cùng với Trạng Nguyên Thẩm Nghiên danh xứng với thực, được Tiên hoàng gọi là tam kiệt Thái Sơ, trở thành một điểm son nhỏ bé trong sự nghiệp chính trị của Tiên hoàng.
Sau đó hai người lại cùng được bổ nhiệm làm biên tu Hàn Lâm viện chính thất phẩm. Họ cùng vào Hàn Lâm viện làm việc, cùng bị Thẩm trạng nguyên bài xích, bị đồng liêu xa lánh, bị quan trên không ưa... Có lẽ là đồng cảnh ngộ, hai năm cùng làm việc, hai người vốn không ưa nhau lại dần dần đồng cảm, cũng có chút tình nghĩa chân thành.
Trên chính trường luôn luôn nguy hiểm. Đừng nói sai một bước, chỉ cần nói sai một câu thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục. Hai năm cùng làm việc đủ để họ hiểu rõ tính nết của đối phương, nên cũng dám nói ra vài lời thật lòng trước mặt nhau, chia sẻ những nỗi khổ tâm không thể nói với người ngoài.
Ví dụ như bây giờ. Sau khi hai người hàn huyên xong, liền buồn bã lo lắng thấp giọng nói về tình hình hiện nay.
Đang là giờ vào triều, dọc đường khó tránh khỏi việc liên tiếp gặp gỡ các đồng liêu khác cũng đang ngồi xe ngựa vào chầu. Nhưng trong hai năm làm quan ở kinh thành, Trần Kim Chiêu không có nhiều giao thiệp với các quan viên khác, cho nên dù gặp mặt cũng chỉ lướt qua nhau, chứ không dừng lại hàn huyên gì nhiều.
Trường Canh đánh xe cẩn thận quan sát dấu hiệu xe ngựa của các phủ. Nếu gặp phải phủ đệ của quan lớn thì hắn vội vàng đánh xe la sang một bên, đồng thời nhỏ giọng bẩm báo cho Trần Kim Chiêu đang ngồi trong xe biết đó là xe ngựa của phủ nào.
Trần Kim Chiêu ghi nhớ, phân tích xem những vị quan còn sống sót này xuất thân từ phủ đệ, phe cánh nào. Thế nhưng ngẫu nhiên nàng lại nghe thấy tên một vài vị quan lớn ở phố Tây.
(*Biên tu: Chức qua chỉnh sửa biên soạn sách.)
Lộc Hành Ngọc! Đôi mắt Trần Kim Chiêu sáng lên. Nàng vội vàng vén rèm xe nhìn ra ngoài, rất nhanh liền thấy được xe ngựa của Lộc phủ dừng lại không xa. Một người từ trong xe nhảy xuống, chỉnh lại mũ quan rồi chạy vài bước về phía chiếc xe la ọp ẹp của nàng.
"Làm phiền nhường đường." Đợi Trường Canh đánh xe sang một bên, Lộc Hành Ngọc chống hai tay lên càng xe nhảy lên.
Trường Canh có chút cảm khái: "Được gặp lại Lộc biên tu, thật tốt."
Lộc Hành Ngọc thở dài nói: "Chứ còn gì nữa. Ta còn tưởng rằng hôm đó từ biệt trước cửa cung, sẽ là lần cuối cùng gặp nhau."
Trần Kim Chiêu mời Lộc Hành Ngọc vào trong xe. Vừa vào trong, hắn liền thành tâm cảm thán: "Trần Kim Chiêu, ta đợi huynh ở ven đường lâu lắm rồi, suýt chút nữa thì nghĩ huynh không may mắn đã thành vong hồn dưới đao. Huynh làm ta thương cảm một hồi ở ven đường đấy."
"Bằng huynh? Cộng thêm cái xe la rách nát này?"
"Lộc biên tu thì có ngựa tốt xe ngon rồi."
Hai người theo thói quen đấu khẩu xong thì nhìn nhau, cùng cười khổ.
Nhưng không thể không nói, được sống sót gặp lại cố nhân vẫn là điều đáng mừng. Nhất là trong thời khắc trước mắt, đường đi chưa biết, sinh tử khó lường. Có thể cùng cố nhân nói chuyện thoải mái như trước, càng cảm thấy quý giá vô cùng.
Nói đến thì nàng và Lộc Hành Ngọc cũng coi như có duyên phận sâu xa. Hai người thi cùng năm, lại cùng năm được Tiên hoàng chọn trúng trong kỳ thi Đình, lấy thành tích thấp nhất cùng được Tiên hoàng đặc cách phong làm Thám Hoa, Bảng Nhãn. Sau đó hai người hữu danh vô thực bọn họ, cùng với Trạng Nguyên Thẩm Nghiên danh xứng với thực, được Tiên hoàng gọi là tam kiệt Thái Sơ, trở thành một điểm son nhỏ bé trong sự nghiệp chính trị của Tiên hoàng.
Trên chính trường luôn luôn nguy hiểm. Đừng nói sai một bước, chỉ cần nói sai một câu thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục. Hai năm cùng làm việc đủ để họ hiểu rõ tính nết của đối phương, nên cũng dám nói ra vài lời thật lòng trước mặt nhau, chia sẻ những nỗi khổ tâm không thể nói với người ngoài.
Ví dụ như bây giờ. Sau khi hai người hàn huyên xong, liền buồn bã lo lắng thấp giọng nói về tình hình hiện nay.
5
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
