0 chữ
Chương 4
Chương 4
Hôn hai cái lên má phúng phính của tiểu Trình An, thấy nó đưa tay chỉ chỉ vào bên má còn lại, Trần Kim Chiêu mỉm cười, nét mặt giãn ra.
Lúc này, Trần mẫu lên tiếng: "Được rồi, cũng muộn rồi, mau ăn sáng thôi."
Nói rồi, bà bế tiểu Trình An đến ngồi đối diện: "Ngoan nào, lát nữa phụ thân phải lên triều, đừng quấy rầy người ăn cơm."
"Vâng, bà nội*."
(*阿奶: tiếng gọi bà nội của nhà bình dân, không phải tổ mẫu.)
"Ngoan lắm."
Trường Canh vừa đi thuê xe la ở chợ ngựa về. Trần mẫu hỏi han vài câu rồi gọi hắn lại ăn cơm.
Trường Canh là người hầu. Ba đời tổ tiên hắn đều hầu hạ bên nhà ông ngoại Trần Kim Chiêu. Cả nhà hắn trung thành tận tụy. Tiếc là năm đó trên đường đến kinh thành, phụ mẫu Trường Canh qua đời vì bệnh dịch, để lại hắn lúc đó còn nhỏ. Mấy năm nay, Trường Canh luôn theo Trần Kim Chiêu vội trước chạy sau, tận tâm tận lực. Trần gia cũng coi hắn như người nhà.
"Thiếu gia, may mà chợ ngựa vẫn mở cửa. Lúc đi ta cứ lo lắng không yên, may mà mọi chuyện đều thuận lợi." Trường Canh ngồi xuống, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng: "Chỉ là xe ngựa ít đi phân nửa. Mấy người hầu các phủ khác đành phải chọn xe la, xe lừa. May mà người ở chợ ngựa giữ chữ tín, không tăng giá cho thuê, nếu không thì phiền toái rồi."
Mua xe la thì đắt, nuôi la lại phiền phức. Với điều kiện hiện tại của nhà Trần Kim Chiêu không kham nổi. Nên hai năm làm quan ở kinh thành, nàng đều thuê xe la ở chợ. Đặt xe xong, nửa năm trả tiền một lần. Hai năm nay đều đặn như vậy chưa từng gián đoạn.
Tiền thuê xe la không phải là nhỏ. Mỗi năm nhà nàng tốn không ít tiền cho việc này.
Trần mẫu chắp tay trước ngực vái vái: "Trời đất phù hộ, may mà người ở chợ ngựa còn có lương tâm."
Cả nhà bắt đầu ăn sáng.
Trần mẫu liên tục gắp thức ăn cho Trần Kim Chiêu. Trĩ Ngư cũng gắp thịt cho nàng, ngay cả Yêu Nương trước nay đều cúi đầu ít nói cũng gắp cho nàng một miếng bánh.
Trần Kim Chiêu lặng lẽ ăn không hề từ chối, từ từ ăn hết mọi thứ.
Ăn xong, Trần mẫu tự tay lấy lược gỗ chải tóc cho Trần Kim Chiêu. Mái tóc đen dày được chải mượt mà. Trần mẫu tỉ mỉ vuốt lại, không để một sợi nào rối.
Yêu Nương làm theo lời Trần mẫu, lấy từ đáy hòm ra một chiếc ngọc quan* hoa văn tinh tế màu đen bóng loáng. Trần mẫu cầm ngọc quan, bó tóc đã vấn lên vào, thản nhiên nói: "Cất giữ làm gì, đồ vật sinh ra là để dùng."
(*Ngọc quan: vật dùng để bó tóc con trai thời xưa.)
Trần Kim Chiêu không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Nàng biết chiếc ngọc quan này là vật mà Trần mẫu vất vả giữ gìn, cất kỹ nhiều năm. Bà định dùng cho nàng khi làm lễ trưởng thành.
Trong sảnh đường im ắng, Trần mẫu cầm trâm ngọc, run run cài lên mái tóc dày, cố định ngọc quan.
Quân tử ôn nhuận như ngọc, sáng trong như ngọc thụ.
Bà nhìn đứa con trai đang ngồi trong sảnh. Dáng người thẳng tắp như cây tùng, thần thái thanh tú. Bộ quan phục màu xanh đã giặt bạc màu, rộng thùng thình trên thân hình gầy gò.
Bà không kìm được đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng trẻo. Vì mấy năm nay không dám ăn nhiều mà gò má hóp lại, sờ vào thấy mà thương.
Trần mẫu nhìn khuôn mặt ấy hồi lâu, rồi đột nhiên ôm chặt người vào lòng. Bà há miệng thở dốc, nhắm mắt lại ngăn không được mà rơi lệ. Giây phút này, bà muốn nói ra hết nỗi day dứt bấy lâu, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi thốt ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Trần Kim Chiêu ôm lại mẫu thân, vỗ nhẹ lưng bà. Nàng thầm thở dài nhưng cũng không nhiều lời, chỉ dịu dàng nói: "Mẫu thân, chuẩn bị cơm tối chờ con về."
Mãi đến khi xe la đi xa hồi lâu, vén tấm rèm cũ nát lên, Trần Kim Chiêu vẫn thấy ánh sáng le lói từ chiếc đèn l*иg cũ kỹ ở đầu ngõ Vĩnh Ninh. Nàng biết, đó là người nhà vẫn đứng đó, lưu luyến không rời cầm đèn tiễn nàng.
Lúc này, Trần mẫu lên tiếng: "Được rồi, cũng muộn rồi, mau ăn sáng thôi."
Nói rồi, bà bế tiểu Trình An đến ngồi đối diện: "Ngoan nào, lát nữa phụ thân phải lên triều, đừng quấy rầy người ăn cơm."
"Vâng, bà nội*."
(*阿奶: tiếng gọi bà nội của nhà bình dân, không phải tổ mẫu.)
"Ngoan lắm."
Trường Canh vừa đi thuê xe la ở chợ ngựa về. Trần mẫu hỏi han vài câu rồi gọi hắn lại ăn cơm.
Trường Canh là người hầu. Ba đời tổ tiên hắn đều hầu hạ bên nhà ông ngoại Trần Kim Chiêu. Cả nhà hắn trung thành tận tụy. Tiếc là năm đó trên đường đến kinh thành, phụ mẫu Trường Canh qua đời vì bệnh dịch, để lại hắn lúc đó còn nhỏ. Mấy năm nay, Trường Canh luôn theo Trần Kim Chiêu vội trước chạy sau, tận tâm tận lực. Trần gia cũng coi hắn như người nhà.
Mua xe la thì đắt, nuôi la lại phiền phức. Với điều kiện hiện tại của nhà Trần Kim Chiêu không kham nổi. Nên hai năm làm quan ở kinh thành, nàng đều thuê xe la ở chợ. Đặt xe xong, nửa năm trả tiền một lần. Hai năm nay đều đặn như vậy chưa từng gián đoạn.
Tiền thuê xe la không phải là nhỏ. Mỗi năm nhà nàng tốn không ít tiền cho việc này.
Trần mẫu chắp tay trước ngực vái vái: "Trời đất phù hộ, may mà người ở chợ ngựa còn có lương tâm."
Trần mẫu liên tục gắp thức ăn cho Trần Kim Chiêu. Trĩ Ngư cũng gắp thịt cho nàng, ngay cả Yêu Nương trước nay đều cúi đầu ít nói cũng gắp cho nàng một miếng bánh.
Trần Kim Chiêu lặng lẽ ăn không hề từ chối, từ từ ăn hết mọi thứ.
Ăn xong, Trần mẫu tự tay lấy lược gỗ chải tóc cho Trần Kim Chiêu. Mái tóc đen dày được chải mượt mà. Trần mẫu tỉ mỉ vuốt lại, không để một sợi nào rối.
Yêu Nương làm theo lời Trần mẫu, lấy từ đáy hòm ra một chiếc ngọc quan* hoa văn tinh tế màu đen bóng loáng. Trần mẫu cầm ngọc quan, bó tóc đã vấn lên vào, thản nhiên nói: "Cất giữ làm gì, đồ vật sinh ra là để dùng."
(*Ngọc quan: vật dùng để bó tóc con trai thời xưa.)
Trần Kim Chiêu không nói gì, chỉ thu lại ánh mắt thoáng ngạc nhiên.
Nàng biết chiếc ngọc quan này là vật mà Trần mẫu vất vả giữ gìn, cất kỹ nhiều năm. Bà định dùng cho nàng khi làm lễ trưởng thành.
Quân tử ôn nhuận như ngọc, sáng trong như ngọc thụ.
Bà nhìn đứa con trai đang ngồi trong sảnh. Dáng người thẳng tắp như cây tùng, thần thái thanh tú. Bộ quan phục màu xanh đã giặt bạc màu, rộng thùng thình trên thân hình gầy gò.
Bà không kìm được đưa tay sờ lên khuôn mặt trắng trẻo. Vì mấy năm nay không dám ăn nhiều mà gò má hóp lại, sờ vào thấy mà thương.
Trần mẫu nhìn khuôn mặt ấy hồi lâu, rồi đột nhiên ôm chặt người vào lòng. Bà há miệng thở dốc, nhắm mắt lại ngăn không được mà rơi lệ. Giây phút này, bà muốn nói ra hết nỗi day dứt bấy lâu, nhưng cuối cùng chỉ mấp máy môi thốt ra những tiếng nấc nghẹn ngào.
Trần Kim Chiêu ôm lại mẫu thân, vỗ nhẹ lưng bà. Nàng thầm thở dài nhưng cũng không nhiều lời, chỉ dịu dàng nói: "Mẫu thân, chuẩn bị cơm tối chờ con về."
Mãi đến khi xe la đi xa hồi lâu, vén tấm rèm cũ nát lên, Trần Kim Chiêu vẫn thấy ánh sáng le lói từ chiếc đèn l*иg cũ kỹ ở đầu ngõ Vĩnh Ninh. Nàng biết, đó là người nhà vẫn đứng đó, lưu luyến không rời cầm đèn tiễn nàng.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
