TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Trong điện im lặng suốt nửa khắc[1].

[1] Nửa khắc = bảy phút.

Công Tôn Hoàn cũng không muốn phá vỡ sự tĩnh lặng ấy, ông để mặc các cựu thần tiêu hóa tin dữ này, cũng để mặc ánh mắt già nua đỏ ngầu của Chu Thủ phụ đang nhìn chằm chằm vào mặt ông như muốn lột da róc thịt.

Rất lâu sau, giọng nói khàn khàn đầy tang thương của Chu Thủ phụ vang lên: “Nếu long thể điện hạ không yên, vậy chúng thần tuyệt không thể khoanh tay đứng nhìn, giờ ta phải đến Đông cung, quỳ trước điện cầu phúc cho điện hạ Thái tử.”

Câu này hiển nhiên là nói với các thần tử, mà lúc này các đại thần trong điện ai nấy đều lên tiếng phụ họa.

Chẳng mấy chốc, Chu Thủ phụ đã dẫn theo các đại thần ra khỏi điện.

“Chư vị đại nhân, chúa công đã có lệnh trước khi thảo luận xong việc tổ chức tang lễ của Tiên hoàng, bất kỳ ai cũng không được rời khỏi Tuyên Trị Môn nửa bước.”

Giọng nói ôn hòa vang lên sau lưng, Chu Thủ phụ như không nghe thấy, bước chân ông ta chẳng hề chậm lại dù chỉ nửa phần.

Công Tôn Hoàn nhìn theo bóng lưng họ mà không nói thêm lời nào.

Một tia chớp chói lòa xé rách bầu trời, cơn mưa lớn đã ấp ủ suốt đêm đột ngột trút xuống.

Cùng lúc ấy, một tiếng khóc bi thương già nua vang vọng từ Tuyên Trị Môn.

“Thành Trí à, con đã tận trung vì nước rồi!”

Tiếng khóc thảm thương vang vọng giữa trời mưa gió sấm chớp trong Tử Cấm Thành, hồi lâu vẫn chưa tan.

Chuyện này tạm gác sang một bên, trong khi ở Tuyên Trị Môn gió tanh mưa máu, thì ở Hàn Lâm Viện lại đang than thở ngắm mưa.

Lúc này đã đến giờ về nhưng mưa vẫn chưa ngừng rơi, mưa như trút nước cản bước các quan viên Hàn Lâm Viện dừng lại trước cửa phòng trực.

Hôm nay lên triều ai nấy cũng nơm nớp lo âu, nào có ai để ý đến chuyện nhỏ như mang ô? Thành thử dù lòng ai cũng như lửa đốt muốn về nhà, nhưng lại chỉ có thể đứng yên ngóng mưa mà than.

May thay chờ được một lúc, chưởng viện đã nhờ cánh hoạn quan quen biết mang một loạt ô cũ đến, tuy số lượng không nhiều, nhưng hai ba người che chung một chiếc cũng vừa đủ.

Trần Kim Chiêu và Lộc Hành Ngọc được chia chung một chiếc, hai người lập tức hớn hở cùng nhau che ô rời đi. Trong cung suốt một ngày chẳng có tin tức, không biết người nhà lo lắng đến mức nào, về sớm một chút để họ yên lòng thì hơn.

Dầm mưa đội gió, hai người rốt cuộc cũng che tạm cây ô rách nhỏ mà rời khỏi cung.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.