TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1

Một tiếng sấm ầm ầm, cả kinh thành chìm trong bầu không khí nặng nề trước cơn mưa.

Màn xanh cũ kỹ không lọt chút ánh sáng. Trần Kim Chiêu cố nén cơn choáng váng, vịn trán ngồi dậy. Nàng lặng lẽ uyển chuyển từ chối sự hầu hạ của Yêu Nương, nghỉ một lát rồi kéo màn xuống giường, mò mẫm mặc quần áo trên giá gỗ.

Yêu Nương cũng im lặng xuống giường, nhanh chóng thắp nửa cây nến. Ngọn nến bập bùng, ánh sáng vàng ấm áp lan tỏa trong căn phòng nhỏ hẹp. Tuy mỏng manh nhưng cũng xua tan bóng tối dày đặc lúc giao ngày.

"Biểu huynh[1], huynh mặc cẩn thận. Ta ra ngoài giúp mẫu thân một tay."

[1] Biểu huynh: Anh họ bên phía mẹ

Yêu Nương nhỏ nhẹ nói rồi quấn chặt áo ngoài, vén rèm cúi đầu ra khỏi phòng trong.

Căn nhà một gian trong ngõ Vĩnh Ninh này khá chật hẹp. Phòng của Trần Kim Chiêu và Yêu Nương lại càng nhỏ, chỉ ngăn với phòng khách bằng một vách mỏng. Lúc này cuối tháng tư, tiết trời xuân muộn không nóng không lạnh. Cửa phòng chỉ treo một tấm rèm cho thoáng khí.

Hình như nghe thấy động tĩnh trong phòng nên tiếng động bên ngoài cũng không còn cố ý nhỏ nhẹ nữa mà lục tục lọt vào qua lớp vải. Tiếng bàn ghế dịch chuyển, tiếng bát đũa đặt xuống bàn, tiếng cửa đóng mở, tiếng bước chân qua lại, cùng vài câu nói chuyện, dặn dò...

Khói lửa nhân gian, vẫn như thường lệ.

Nỗi bất an trong lòng Trần Kim Chiêu dần lắng xuống. Gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn, nàng bước đến giá gỗ trong góc phòng, lấy đồ rửa mặt bắt đầu tẩy rửa. Xong xuôi, lau khô mặt, nàng lấy bộ quan phục màu xanh đã được là phẳng phiu trên giá gỗ cẩn thận mặc vào.

"Yêu Nương, chỗ này để ta lo. Con đi Đông phòng gọi Trĩ Ngư và An Nhi dậy đi. Hôm nay dùng bữa sớm một chút, đừng để lỡ giờ lâm triều của biểu huynh con." Ngoài phòng khách, Trần mẫu vừa bày bữa sáng vừa dặn dò.

Yêu Nương vâng dạ, vội vàng lau tay vào tạp dề rồi bước nhanh về phía phòng phía Đông.

Khi Trần Kim Chiêu ăn mặc chỉnh tề bước ra, vừa liếc mắt nhìn thì thiếu chút nữa bị bữa sáng đầy ắp trên chiếc bàn vuông cũ kỹ kia làm cho hoa mắt.

Đúng là khoa trương. Mẫu thân của nàng thật là!

Bình thường món mặn một tuần mới được ăn một lần, hôm nay lại bày ra tám món. Điểm tâm đắt đỏ của Phúc Thuận Ký nổi tiếng kinh thành cũng không hề bủn xỉn mà bày biện hai ba tầng! Càng kinh ngạc hơn là, bên cạnh mỗi bộ bát đũa đều có một bát lớn tổ yến sệt. Nhìn màu sắc và số lượng thì chắc chắn là đồ tích trữ cuối cùng của mẫu thân nàng.

"Mẫu thân, người đây là..." Mẫu thân muốn làm gì?

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Kim Chiêu, Trần mẫu lảng tránh, ấp úng giục nàng mau ngồi xuống dùng bữa. Rồi bà vội vàng đi ra ngoài, hình như là đi Đông phòng giục người.

Trần Kim Chiêu ôm trán ngồi xuống. Tâm trạng vừa mới bình tĩnh giờ lại bị "bữa ăn cuối cùng" này của mẫu thân làm cho rối bời.

Buổi lâm triều đầu tiên sau cung biến, nói không lo lắng là giả. Tuy nàng khá chắc chắn những tranh đấu đó không ảnh hưởng đến tiểu tốt như mình, nhưng chưa đến phút cuối, ai trong triều lại có thể hoàn toàn yên tâm chứ?

Trần Kim Chiêu không sợ bị khiển trách, biếm chức hay bãi quan mà chỉ sợ mất mạng. Nhưng nghĩ lại, oán hận cái gì. Trong triều nhiều quan lớn nhảy nhót lung tung như vậy, đâu đến lượt bắt một con cá nhỏ như nàng để gϊếŧ gà dọa khỉ? Hơn nữa, nàng một không đắc tội với Duyện Vương hiện đang quyền thế lừng lẫy, hai không phải đại thần hô mưa gọi gió, ba không kết bè kết phái. Cho dù muốn thanh trừng cũng không đến lượt nàng.

Nghĩ vậy, nàng cũng thấy an tâm hơn.

4

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.