0 chữ
Chương 5
Chương 5
“Quận chúa người sao vậy?”
Thẩm Hoan lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh, vô thức hỏi: “Ngươi là ai?”
A Lan nghiêng đầu, vội nói: “Muội là A Lan đây, quận chúa không nhớ muội sao?”
Thẩm Hoan thở mạnh không ngừng, l*иg ngực nàng lên xuống phập phồng.
Nàng lùi sâu vào trong giường, kéo chăn phủ kín thân thể rồi mới ló đầu ra ngoài quan sát xung quanh.
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, mọi thứ trong phòng đều lạ lẫm, ngay cả thị nữ đang ở trước mặt nàng cũng vậy.
Đây là đâu?
Sao nàng lại ở đây?
Nàng không chết sao?
Vậy Tần Dực đâu rồi?
Có phải hắn đang ở bên ngoài không?
Lúc này nữ tử tên A Lan kia lại lên tiếng: “Quận chúa bị té đập đầu nên giờ hồ đồ rồi sao?”
Thẩm Hoan ngạc nhiên, bất giác lập lại vài chữ: “Té đập đầu?”
A Lan gật đầu: “Phải rồi, trên trán người còn đang quấn băng gạc kìa.”
Nàng giơ tay chạm lên trán, vô tình chạm phải vết thương.
Một cơn đau buốt ập đến khiến nàng phải nhăn mặt hít sâu một hơi.
A Lan thấy thế liền vội vàng la lên: “A… quận chúa đừng chạm vào, coi chừng để lại sẹo đó.”
Thẩm Hoan thả tay xuống, ấp úng hỏi nàng ấy: “Có thể… mang cho ta một cái gương đến đây được không?”
A Lan lập tức chạy tới bàn trang điểm, lấy một cái gương đồng nhỏ đưa cho nàng.
Thẩm Hoan dần dần đưa nó lên đối diện với mặt mình.
Khi nhìn thấy một dung nhan xa lạ hiện lên trong gương, nàng sợ hãi quăng gương đi, gương mặt tức khắc trở nên tái mét.
Đây là ai?
Người trong gương là ai?
Không phải nàng… không phải.
Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, A Lan cảm thấy sợ hãi: “Quận chúa người sao thế?”
“Người đừng doạ Lan Lan sợ mà hu hu.”
“Người mà có mệnh hệ gì, thái hậu sẽ lấy đầu cả nhà muội mất.”
Trong lúc hoảng loạn Thẩm Hoan đã nghe được hai chữ “thái hậu” phát ra từ miệng của A Lan.
Nàng quay đầu nhìn A Lan, thấy nàng ấy đang khóc như mưa.
Thẩm Hoan cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại, nàng giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, nắm lấy tay A Lan, giọng nói run rẩy: “Muội tên A Lan có phải không?”
“Ta nói thật với muội là hình như ta đã quên hết rồi, muội… muội có thể kể cho ta nghe về thân thế của ta được không?”
A Lan lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vừa khóc vừa kể ra hết những gì mình biết.
Thẩm Hoan chăm chú lắng nghe, càng nghe nàng càng rùng mình, da gà nổi lên từng cục.
Cuối cùng nàng cũng hiểu.
Nàng đã sống lại!
Nhưng sống lại trong thân thể của một người khác.
Thẩm Hoan lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh, vô thức hỏi: “Ngươi là ai?”
A Lan nghiêng đầu, vội nói: “Muội là A Lan đây, quận chúa không nhớ muội sao?”
Thẩm Hoan thở mạnh không ngừng, l*иg ngực nàng lên xuống phập phồng.
Nàng lùi sâu vào trong giường, kéo chăn phủ kín thân thể rồi mới ló đầu ra ngoài quan sát xung quanh.
Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, mọi thứ trong phòng đều lạ lẫm, ngay cả thị nữ đang ở trước mặt nàng cũng vậy.
Đây là đâu?
Sao nàng lại ở đây?
Nàng không chết sao?
Vậy Tần Dực đâu rồi?
Có phải hắn đang ở bên ngoài không?
Lúc này nữ tử tên A Lan kia lại lên tiếng: “Quận chúa bị té đập đầu nên giờ hồ đồ rồi sao?”
Thẩm Hoan ngạc nhiên, bất giác lập lại vài chữ: “Té đập đầu?”
A Lan gật đầu: “Phải rồi, trên trán người còn đang quấn băng gạc kìa.”
Một cơn đau buốt ập đến khiến nàng phải nhăn mặt hít sâu một hơi.
A Lan thấy thế liền vội vàng la lên: “A… quận chúa đừng chạm vào, coi chừng để lại sẹo đó.”
Thẩm Hoan thả tay xuống, ấp úng hỏi nàng ấy: “Có thể… mang cho ta một cái gương đến đây được không?”
A Lan lập tức chạy tới bàn trang điểm, lấy một cái gương đồng nhỏ đưa cho nàng.
Thẩm Hoan dần dần đưa nó lên đối diện với mặt mình.
Khi nhìn thấy một dung nhan xa lạ hiện lên trong gương, nàng sợ hãi quăng gương đi, gương mặt tức khắc trở nên tái mét.
Đây là ai?
Người trong gương là ai?
Không phải nàng… không phải.
Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng trắng, A Lan cảm thấy sợ hãi: “Quận chúa người sao thế?”
“Người đừng doạ Lan Lan sợ mà hu hu.”
Trong lúc hoảng loạn Thẩm Hoan đã nghe được hai chữ “thái hậu” phát ra từ miệng của A Lan.
Nàng quay đầu nhìn A Lan, thấy nàng ấy đang khóc như mưa.
Thẩm Hoan cố gắng khống chế cảm xúc của mình lại, nàng giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, nắm lấy tay A Lan, giọng nói run rẩy: “Muội tên A Lan có phải không?”
“Ta nói thật với muội là hình như ta đã quên hết rồi, muội… muội có thể kể cho ta nghe về thân thế của ta được không?”
A Lan lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vừa khóc vừa kể ra hết những gì mình biết.
Thẩm Hoan chăm chú lắng nghe, càng nghe nàng càng rùng mình, da gà nổi lên từng cục.
Cuối cùng nàng cũng hiểu.
Nàng đã sống lại!
Nhưng sống lại trong thân thể của một người khác.
12
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
